Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 156: Nhẫn nại

Chương 156: Nhẫn nại

Vừa dứt lời, Lỗ Ban ngạc nhiên, sao nói một hồi con thỏ đó lại đến chỗ hắn rồi?

Nhưng mà lời đã nói ra cũng như nước đã đổ đi, cùng với lời bảo đảm của Ngọc Đế, muốn rút lại cũng không được.

Ngọc Đế gật đầu đáp:

-Được!

Lý Tịnh ngây ra đó, cả đêm qua hắn ta không ngủ, chính là để tìm cách đá con thỏ ra khỏi Thư Sơn, trả lại một nơi thanh tịnh cho con hắn ta. Đêm hôm đó, cách gì cũng nghĩ rồi, đối sách và phản bác các loại của Văn Khúc Tinh cũng đã nghĩ qua, cùng với đám mưu sĩ nghĩ tới nghĩ lui, bàn qua bàn lại đến nỗi muốn nổ não luôn rồi...

Kết cục hôm nay vừa nhắc tới, hắn ta không cần nói gì, Lỗ Ban vừa lên làm xáo trộn một cái, thì thành rồi...

Sớm biết đơn giản như thế, hắn ta cần gì phí nhiều công sức? Nghĩ đến đây, liền uất hận mà liếc Lỗ Ban một cái, nhưng mà mục đích đã đạt được, hắn ta cũng có thể thở nhẹ một hơi.

Thế là buổi họp mặt mỗi tuần một lần đã kết thúc, các vị thần tiên ai nấy về nhà nấy.

Cùng lúc đó, một tờ phi thư cũng bay về phía Mặt Trăng.

Bộp!

Một tờ giấy rơi xuống trước mặt con thỏ đang ăn cơm, Tần Thọ ngây ra, đây là cái gì?

Lúc cầm lên xem, Tần Thọ chau mày:

-Đây là muốn đổi trường học cho ta sao? Ta là tốt nghiệp rồi hay là bị đuổi đi đây? Ta cảm thấy Thư Sơn cũng không tệ mà… - Tần Thọ tự nói thầm.

Tuy mới đến Thư Sơn mấy ngày, nhưng mà Tần Thọ thật sự cảm thấy bạn học ở Khúc Văn Cung không tệ, lão sư cũng được… chỉ là thời gian đi vệ sinh lâu một chút.

Nhưng mà nếu như là do phía trên bắt đổi, hắn cũng không còn gì để nói, chuẩn bị hai ngày sau nhập học thì đi cáo biệt một cái.

Nhưng đã là cáo biệt, thì cũng nên chuẩn bị chút quà nhỉ…

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Thọ phát hiện, hắn ta chẳng có gì để tặng, thế là hắn duỗi thẳng hai tay, không tặng nữa!

Tần Thọ không dễ gì mới có thể nghỉ ngơi, Hằng Nga cũng dứt khoát xin nghỉ không đi đâu nữa, một người một thỏ ở nhà chăm sóc cây táo kia, Tần Thọ có thể đem nước đến rồi, cây táo lập tức tươi tốt trở lại, cành lá xum xuê, thậm chí còn bắt đầu kết vài trái táo nhỏ ở giữa các cành cây, hai người nhìn thấy thì khá mãn nguyện.

Thế là Tần Thọ quyết định dùng hết sức lực phát triển sự nghiệp trồng cây táo.

Sau đó Tần Thọ và Hằng Nga cắt đứt một vài cành cây táo, bắt đầu công việc giâm cành không biết là sống hay chết…

Không lâu sau, hai mươi cây táo non đã được trồng, lấp đủ đất, tưới đủ nước, còn lại thì phải xem ý chí và vận mệnh của chúng nó rồi.

Cùng lúc đó, bên ngoài Mặt Trăng, có một bóng lưng đang lén lút đi qua đi lại.

-Đi… hay là không đi? Đi? Hay là không đi…

Trong tay Thiên Bồng nguyên soái là một bông hoa, tay hắn đang ngắt từng cánh một… vẻ mặt xoắn xuýt và khó xử.

-Nếu như đi, con thỏ kia mà hỏi ta sao nước Thiên Hà vẫn chưa đến, không phải là rất mất mặt sao? Còn chuyện vật dụng trong nhà, làm việc này việc kia, chắc cũng quên luôn rồi… Nếu như không đi, đi ngang qua thì cũng ngang qua rồi, không đi xem xem, hình như không tốt lắm.

Cái đi ngang qua mà Thiên Bồng nguyên soái nói, chính là lúc hắn đi qua một ngọn núi của nội bộ Thiên Đình, đi một vòng về nhà, sau đó thì vòng tới bên ngoài Thiên Đình…

-Đúng rồi, ta chỉ là đi ngang qua thôi, một hồi gặp mặt, nhìn một cái, chào một cái, để lại chút ấn tượng là đi ngay! Không cho con thỏ kia cơ hội mở miệng! Đúng, cứ làm vậy đi! Còn hoa này cũng tặng rồi đi, hoa tươi đại diện cho tấm lòng của ta, còn lại thì thôi vậy.

Thiên Bồng nguyên soái quyết định xong, nhìn xuống tay hắn.

-Hoa của ta… sao trụi hết rồi! Cái tay này…

Thiên Bồng nguyên soái tay trái đánh tay phải để lấy đó làm gương, sau đó thì ném hoa đi, chỉnh lại đầu tóc, tự nói thầm:

-Lần đầu ghé thăm chính thức mà tặng hoa thì hơi đột ngột nhỉ, ừm, chào hỏi là được rồi!

Thế là, Thiên Bồng nguyên soái bay xuống phía dưới.

Ngay lúc đó, trời bỗng xuất hiện đám mây đen, nhưng mà sau đó thì mây đen tan hết, không hề xuất hiện sấm chớp.

Thiên Bồng nguyên soái đáp xuống một đám mây, chỉnh chu lại đầu tóc, sau khi chắc chắn là mình đã đẹp trai rồi, mới nuốt nước bọt rồi đi vào cửa chính. Kết quả vừa đến cửa, liền thấy một con thỏ ngồi ở cửa, tay chống cằm như đang suy nghĩ gì đó.

Hơn nữa, con thỏ này vừa nhìn đã thấy hắn ta, còn mở miệng nói:

-Ôi trời, nước đâu?

Thiên Bồng nguyên soái vừa nghe, tối sầm mặt lại, nói:

-Hôm nay có việc, ta đi trước đây, lúc khác gặp.

Sau đó Thiên Bồng nguyên soái vút một phát rồi bay mất dạng…

Tần Thọ chép miệng nói:

-Mặt mày mỏng như vậy mà đòi cua gái… hầy… mấy vị thần tiên này đều phải được phân đến các trường trung tiểu học ở Địa Cầu để học lại rồi.

Nhìn thấy tên đầu heo này đến, Tần Thọ liền biết, tên này tám phần là chưa muốn bỏ cuộc, thế là Tần Thọ canh ở cửa chính, hắn ta không tin là tên đầu heo này còn có thể giở trò gì!

Còn nếu muốn trèo tường?

Chỉ cần Thiên Bồng nguyên soái còn chút thể diện, thì tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện đó, nếu không bị con thỏ đó bắt được, mất mặt là một chuyện, trực tiếp bị dẫn đến chỗ Ngọc Hoàng thì đúng là một vết nhơ không nhỏ.

Cho nên, Tần Thọ vốn dĩ không lo cái này, chỉ canh ở cửa lớn, hắn muốn xem thử tên Thiên Bồng nguyên soái đó có thể giở trò gì nữa.

Quả nhiên Thiên Bồng nguyên soái vẫn chưa đi, vòng một vòng lớn, ẩn thân vào một góc mà quan sát cửa lớn, đứng đó canh cả một canh giờ.

“Mẹ nó, con thỏ này bị điên rồi sao? Trong nhà có mỹ nữ thì không xem, ngồi ở trước cửa không đi luôn sao?”

Thiên Bồng nguyên soái trong lòng la mắng, đồng thời không bỏ cuộc mà nói:

-Hôm nay không dễ gì đi qua đây, nói gì cũng không thể bỏ qua cơ hội này. Ta với ngươi đấu xem ai nhẫn nại hơn! Ta không tin ngươi có thể ngồi đó thêm một canh giờ?

Vừa dứt lời, liền thấy con thỏ đó đứng lên.

Thiên Bồng nguyên soái liền vui mừng:

-Ha ha… con thỏ chết tiệt, đấu với ta sao, không được rồi chứ gì?

Nhưng mà giây tiếp theo hắn ta ngây người ra, thấy con thỏ đó kiếm gì đó trong Hắc Ma Thần Hạp ở ngực, sau cùng lấy ra một cái bàn để trước cửa, xem ra tên này muốn ngủ ở đây luôn!

Mặt Thiên Bồng nguyên soái tối sầm lại, trước đây gặp qua kẻ cứng đầu rồi, nhưng chưa từng gặp qua ai lì lợm như thế! Tên kia có cần phải làm như là phòng trộm vậy không? Hắn đường đường là Thiên Bồng nguyên soái, còn có thể trộm đồ nhà tên đó sao? Hơn nữa, trong Nguyệt Cung ngoài Hằng Nga ra thì còn gì để trộm đâu?

Nghĩ tới Hằng Nga, tim Thiên Bồng nguyên soái lại bắt đầu đập liên hồi, thật không cam tâm mà…

-Được, xem như ngươi độc! Ta không vào đó nói chuyện nữa, vào đó xem chắc là được chứ!

Thế là Thiên Bồng nguyên soái ẩn thân muốn trèo tường, đột nhiên hắn dừng lại, cẩn thận nhìn một cái, giật mình nói:

-Giỏi lắm tên kia, trong Nguyệt Cung mà còn có trận pháp phản thuật ẩn thân sao, cũng may là ta biết vài trận pháp, nếu không hiên ngang vào đó thì không phải là gặp họa?

Thiên Bồng nguyên soái lau mồ hôi trên trán, ngồi trong góc nghiên cứu trận pháp nửa ngày, cuối cùng hắn phát hiện, người bố trí trận pháp nhất định là một đại sư, hơn nữa còn hơn hắn mấy bậc, hắn vốn dĩ không thể nào phá giải nổi!

Vậy là hắn bất lực lắc đầu, không cam tâm nói:

-Các người tưởng dựa vào cái này có thể ngăn được Thiên Bồng nguyên soái ta sao? Quá ngây thơ rồi! Xem phép ba mươi sáu phép thần thông của ta đây!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất