Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 158: Lừa thần thông

Chương 158: Lừa thần thông

-Vì vậy, nó không phải ở trên Mặt Trăng mà là ở bên ngoài đến. Những con ếch bình thường làm sao có thể ở bên trên Mặt Trăng, cho nên khẳng định là người biến thành. Biến hóa bỉ ổi như vậy lại còn chạy theo chúng ta, ngoại trừ con heo vô liêm sỉ kia ra thì còn ai khác.

Tần Thọ xem như là điều đương nhiên phân tích nói.

Hằng Nga hoảng sợ đáp:

-Em nói Thiên Bồng nguyên soái.

-Nếu không thì sao?

-Sao người này lại không biết xấu hổ như vậy? Bây giờ ta sẽ đi cáo trạng với Thiên Đình!

Hằng Nga tức giận vén tay áo muốn đi.

Tần Thọ kêu lên:

-Đồ ngốc, bắt trộm bắt quả tang, bắt gian bắt cả đôi, nàng đi tay không thì đi cáo ai? Hơn nữa, bây giờ nàng chỉ là một tiên nữ, cũng không có quan hàm, có vào được Lăng Tiêu Bảo Điện hay không còn khó nói. Nếu như quan lại người ta bao che cho nhau, chẳng phải là nàng còn rơi vào tội danh bêu xấu người hay sao?

-Không phải là bọn họ biết bấm ngón tay để tính hay sao? Tính toán một chút không phải là biết rồi hay sao? - Hằng Nga cây ngay không sợ chết đứng nói.

Tần Thọ lắc đầu:

-Cô gái ngốc, ai cũng muốn mặt mũi. Đường đường là tổng nguyên soái của thủy binh Thiên Hà lại chạy đến biến thành con ếch để đùa giỡn tiên nữ, nếu chuyện này truyền đi, nàng cho là nguyên soái mất mặt hay là Thiên Đình mất mặt? Việc liên quan đến mặt mũi, khó tránh khỏi sẽ bị che đậy.

Hằng Nga bất đắc dĩ nói:

-Vậy… cứ bỏ qua như thế sao?

Tần Thọ lắc đầu:

-Bỏ qua? Đương nhiên là không rồi! Yên tâm, không bao lâu đâu, thỏ gia ta sẽ giúp nàng dạy dỗ hắn!

-Thật hay giả vậy? Ngọc Nhi, em không được dùng pháp thuật tà môn ngoại đạo đâu đấy, dù sao thì người ta cũng là đại nguyên soái, chúng ta không chọc được đâu. - Hằng Nga khuyên nhủ -Cùng lắm thì, sau này chúng ta tránh một chút là được rồi.

Tần Thọ biết, lúc này nói cái gì với Hằng Nga cũng đều vô dụng, biện pháp tốt nhất chính là nhu thuận gật đầu, mỉm cười, sau đó không ngừng lặp lại:

-Được rồi, được rồi, không có vấn đề…

Quả nhiên, vốn dĩ Hằng Nga còn có chút lo lắng, sau đó nhẹ nhàng thở ra, tức giận nói:

-Em nói xem trên thế giới này sao có thể có loại người mặt dày vô liêm sỉ như thế chứ.

-Là heo.

-Hắn rõ ràng là người, tại sao em lại nói hắn là heo?

-Chuyện sớm muộn mà thôi, thỏ gia ta sẽ giúp hắn tiến nhanh một chút.

-Tiến nhanh cái gì?

-Ừm… hính là tiên đoán

-…

Giờ khắc này, Thiên Bồng nguyên soái lại đang cực kỳ phẫn nộ:

-Con thỏ chết tiệt, con thỏ khốn kiếp, con thỏ hỗn đản, nhận lễ vật của ta như vậy, còn lừa ta… Sớm muộn gì ta cũng sẽ nấu ngươi!

Thiên Bồng nguyên soái hùng hùng hổ hổ đi vào bên trong đại trướng thủy quân của Thiên Hà.



Thiên Bồng nguyên soái đi rồi, chờ cho Hằng Nga ngủ, Tần Thọ chạy đến chỗ Ngô Cương ngay lập tức.

-Tiểu Cương Cương, ngươi muốn dạy ta thần thông gì, nghĩ kỹ chưa? - Tần Thọ tủm tỉm chào hỏi.

Ngô Cương nói:

-Nghĩ kỹ rồi, ngươi bây giờ biết chạy, biết bơi, thiếu chút công kích nữa.

Hai mắt Tần Thọ sáng lên, Ngô Cương này dạy thần thông đều nghĩ cho hắn ta, chỉ cần điểm này đã có thể cho năm sao.

Nhìn ánh mắt vô cùng chờ đợi của Tần Thọ, Ngô Cương cười nói:

-Thần thông tiếp theo đây ta dạy ngươi, đương nhiên không có tên, có điều thần thông này cũng được, có thể phóng ra lửa, ngươi nghe kỹ đây, thần thông là như thế này.

Tần Thọ cẩn thận nghe, nghe nghe một chút, hắn cảm thấy không đúng lắm.

Ngô Cương dạy đích thực là Hỏa Diễm thần thông, có điều cái này bất quá cũng chỉ là thần thông triệu hồi ra hỏa diễm ở trên tay, hoặc là toàn thân bốc cháy lên hỏa diễm, cũng không thể phóng ra biển lửa giống như loại pháp thuật Lưu Tinh Vũ Hỏa thần thông kia.

-Con thỏ, nhìn cái bộ dạng một mặt ghét bỏ của ngươi, có phải là không muốn học không?

Ngô Cương liếc qua con thỏ, hỏi.

Tần Thọ ha ha cười nói:

-Tiểu Cương Cương, thần thông này của ngươi chỉ có thể ở trên người mình chơi, ngươi xác định là dùng để tấn công, chứ không phải là dùng để tự nướng mình?

-Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, cái gọi là muốn đả thương người thì trước tiên phải tự bảo vệ mình, ngươi nghĩ thử xem, ngươi một thân hỏa diễm, ai dám đánh ngươi? - Ngô Cương hỏi.

Tần Thọ nghĩ nghĩ cũng có chút đạo lý, mặc dù đạo lý này rất gượng ép, có điều có để học còn hơn là không có.

Nghe Ngô Cương giảng giải, Tần Thọ ngày càng hiểu rõ đầy đủ môn thần thông này.

Ngô Cương nói tiếp:

-Thần thông này có thể xem hỏa diễm như bùn mà nhào nặn, muốn trở thành cái dạng gì thì biến thành dạng đó, chúng ta có thể tự điều tiết nhiệt độ, chỉ cần thực lực của ngươi đủ, nhiệt độ của cái này không có hạn mức cao nhất, muốn nướng bên nào thì nướng bên đó, muốn làm nóng chỗ nào thì làm nóng chỗ đó, vô cùng thuận tiện….

Tần Thọ nghe đến đây, trên trán đầy hắc tuyến, hồ nghi hỏi:

-Tiểu Cương Cương, ta chợt phát hiện có chút không đúng lắm. Ngươi dạy ta Cao Thiết thần thông, là vì để ta lúc trộm cắp có thể chạy nhanh lên một chút, để không đến mức bị người ta bắt được tang vật, ảnh hưởng đến việc ăn uống của ngươi đúng không? Dạy ta Phóng Thủy thần thông, là vì để ăn rau và hoa quả đúng không? Ngươi dạy ta thần thông phóng lửa này, chắc không phải là để tiện cho việc ăn thịt nướng và lẩu chứ?

Ngô Cương nghe xong mặt đỏ ửng, ánh mắt có chút hốt hoảng lắc đầu nói:

-Sao có thể chứ? Thần thông ta dạy ngươi đều là những thứ mà trước mắt cần thiết với ngươi.

Tần Thọ kêu lên:

-Thứ ta cần là một môn thần thông có thể chiến đấu, chính là loại dời núi, lấp biển, lật trời! Không phải là, bắt gà đuổi chó, rửa sạch sẽ, châm lửa để nướng một con rồng.

- y… con thỏ, ngươi nghĩ nhiều rồi… Ài… cuối cùng thì ngươi có muốn học hay không?

Ngô Cương phát hiện nói cái gì cũng vô dụng, dứt khoát cứng cổ lên, bắt đầu ăn vạ.

Tần Thọ nào còn có cách nào khác? Hiện tại thần thông độc quyền, ở trên Mặt Trăng này chỉ có Ngô Cương có thể thực hiện, hắn còn có thể có cách nào khác?

Vì thế, Tần Thọ thở dài nói:

-Mà thôi, mà thôi, học đi.

-Rất tốt, vậy thì hãy nghe cho tốt. Thần thông này cái quan trọng nhất là…

Ngô Cương bla bla nói một đống.

Tần Thọ nghe cũng rất cẩn thận, mặc dù thần thông mà Ngô Cương dạy thật sự rất rác rưởi, nhưng mà Tần Thọ cũng không thể không nói, thần thông của hắn cũng có chỗ độc đáo, chí ít hiệu quả gia tốc của Cao Thiết thần thông thực sự kinh người, Phóng Thủy thần thông điều động nước ở ngũ hồ tứ hải, cũng đích thực là kinh diễm, Hỏa Diễm thần thông này có thể đem hỏa diễm tùy ý vuốt chơi, cũng xác thực là không giống bình thường.

Cho nên, Tần Thọ đối với thần thông này vẫn là biểu thị hài lòng.

-Con thỏ, lần trước dạy ngươi thần thông, lần này cũng là thần thông, ngươi chuẩn bị đặt tên gì? - Ngô Cương tò mò hỏi.

Tần Thọ không cần suy nghĩ, thuận miệng bịa chuyện:

-Phóng thủy thần thông gọi là Nam Thủy Bắc Điệu, hỏa thì gọi là Vịt quay Bắc Kinh lò lửa lớn Trùng Khánh.

Ngô Cương nghe xong, hài lòng gật đầu nói:

-Không tồi, danh xứng với thực…..Khụ khụ, ta nói là cái Nam Thủy Bắc Điệu kia không tệ.

Tần Thọ đã sớm nhìn thấu tiểu tâm tư của Ngô Cương, có điều cũng lười quản hắn, phất tay nói:

-Chúng ta nói về cái khác đi.

Ngô Cương cũng không có việc gì, có người nguyện ý cùng hắn nói chuyện phiếm, tự nhiên cầu còn không được.

Thế là một người một thỏ, ngồi xếp bằng dưới cây hoa quế, ăn hoa quả trò chuyện.

-Tiểu Cương Cương, nói cho ta biết một chút thiên cương ba mươi sáu biến cùng địa sát bảy mươi hai biến? Những biến hóa này đến cùng là có thể biến thành cái gì?

Tần Thọ thật hiếu kỳ, Trư Bát Giới có thể biến thành ếch, cái này cùng với nội dung của “Tây Du Ký” có chút không phù hợp.

Ngô Cương cười nói:

-Sao ngươi lại muốn hỏi cái này?

-Tùy tiện hỏi một chút. - Tần Thọ cũng lười giải thích đáp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất