Chương 159: Bi thương cáo biệt
Ngô Cương nghĩ nghĩ rồi nói:
-Ta đã nói với ngươi rồi, tất cả các phép thần thông, không có cái nào là không dẫn đến đạo. Đạo có sâu có cạn, mà cái này Thiên Cương ba mươi sáu, Địa Sát bảy mươi hai chính là một trăm linh tám đạo! Tương ứng với một trăm linh tám môn thần thông! Tương đối mà nói, Địa Sát bảy mươi hai thì so với Thiên Cương ba mươi sáu càng thêm cơ bản, bất luận là uy lực hay là hiệu quả, cũng không bằng với Thiên Cương ba mươi sáu đạo.
Về phần thuật biến hóa mà ngươi nói cũng có sự khác biệt rất lớn.
Địa Sát bảy mươi hai thì bên trong liền có một môn đạo biến hóa, có thể biến thành tất cả những thứ gì trên thế gian này, có điều cũng không phải là có thể tùy ý biến đổi, nhưng những cái thường gặp như con nhện, con kiến, dê, bò, người có hình dáng bình thường thì dĩ nhiên là có thể tùy ý biến hóa. Nếu là muốn biến thành thiên thần, dị thú thì chỉ riêng biến cái xác ngoài thôi cũng là không khó, nhưng nếu muốn biến hóa hoàn chỉnh thì có yêu cầu lĩnh ngộ đạo cực cao hoặc là cấp bậc cao hơn thần thông công pháp mới có thể làm được.
Tần Thọ nghe xong, mới chợt hiểu ra, hóa ra không phải là hắn lý giải sai, mà là phim truyền hình “Tây Du Ký” cố ý đem câu chuyện đập sai lệch!
Lúc trước xem truyền hình, Tần Thọ đã cảm thấy kỳ quái, Địa Sát bảy mươi hai biến, nếu quả thật chỉ là bảy mươi hai loại biến hóa chi thuật, như vậy thì Tôn Ngộ Không cũng không thể đổi tới đổi lui, chỉ để biến ra bảy mươi hai loại đồ vật. Nhưng là bên trong phim truyền hình lại hết thảy lần này tới lần khác tùy ý biến hóa, một lúc là ong mật, một lúc là yêu quái, lại còn có thể biến thành Nhị Lang Thần. Nếu như đã cố định là bảy mươi hai loại, thì như thế nào có thể tùy ý biến hóa ngoại hình, lúc ấy đã cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Bây giờ nghe xong thì hắn đã hiểu ra rồi.
Thế là Tần Thọ nói:
-Vậy ngươi có thể dạy ta không?
Ngô Cương quả quyết lắc đầu nói:
-Không dạy được.
-Vì sao? - Tần Thọ chưa từ bỏ ý định hỏi.
Ngô Cương sờ sờ cái bụng nói:
-Đói bụng, đầu óc không linh hoạt, nghĩ không ra.
Tần Thọ hai mắt nháy một cái, thật là muốn cầm lấy cái mâm đập lên đầu hắn, thực sự là chưa từng gặp qua người nào so với con thỏ hắn còn không biết xấu hổ hơn! Hôm nay xem như là gặp được rồi!
Nhoáng một cái lại một ngày trôi qua.
Mắt thấy sắp đến ngày đi học rồi, Tần Thọ ngáp một cái, thu dọn tất cả ghế và băng ghế đi đến Thư Sơn, đến cửa chính của Văn Khúc Cung, liền thấy Văn Khúc tinh quân chắp tay sau lưng đứng ở đó, đưa lưng về phía cửa chính, khá có vài phần tiên phong đạo cốt, đẹp như tranh vẽ.
Sau đó Tần Thọ nói:
-Tiên sinh, ta muốn đổi trường học.
-Văn Khúc tinh quân không quay đầu lại, khẽ gật đều nói:
-Ài… Vi sư đã biết, không ngờ rằng tình sư đồ của chúng ta mới có vài ngày, đã phải chia xa, ài…
Đang nói chuyện, bả vai Văn Khúc tinh quân run lên, dường như có chút thương tâm.
Tần Thọ thấy thế, trong lòng có vài phần rất kinh ngạc, không ngờ là hắn cũng có chút địa vị trong lòng Văn Khúc tinh quân, vì vậy nói:
-Tiên sinh, cái kia, lúc trước Ngưu Đại Lực đến chỗ ta ở, chỗ ta không có giường, nên tạm thời có mượn một cái bàn.
Văn Khúc tinh quân phất tay nói:
-Không sao.
Sau đó hai tay đặt ở trước ngực, cũng không biết là đang làm gì, bả vai run lợi hại hơn, cũng không biết là kích động hay là tức giận.
Nếu như Tần Thọ đi đến trước mặt, nhất định sẽ nhìn thấy Văn Khúc tinh quân nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm, đồn thời miệng không ngừng lặp lại:
-Đừng nên nóng nảy, một chút là tốt thôi, không nên tức giận…
Tần Thọ tiếp tục nói:
-Tiên sinh, cái cây táo kia cũng là ta đào.
-Ừm, ta biết.
Văn Khúc tinh quân kìm chế kích động.
Tần Thọ nói:
-Vậy là được rồi, cái bàn người bỏ xuống rồi? Người yên tâm, chúng ta cũng chỉ là ở trên lộn một vòng, ăn một bữa cơm, ngủ một giấc mà thôi.
Văn Khúc tinh quân nghĩ tới cảnh tượng một con trâu, một con thỏ lăn lộn ở trên bàn, lập tức có chút nghiêng ngả… vội vàng nói:
-Ngừng, cái bàn ngươi cầm đi đi, không cần trả lại.
- y… Tốt như vậy? - Tần Thọ hỏi.
Văn Khúc tinh quân nói:
-Ừm, xem như là quà vi sư tặng ngươi đi.
Tần Thọ nói:
-Còn cây táo kia?
-Đều cầm đi đi… đi sang bên kia thì nhớ phải nghe lời. Lỗ Ban tính tình không có tốt như vi sư đâu, hắn là thực sự sẽ đánh người. - Văn Khúc tinh quân nói.
Tần Thọ đáp:
-A, được, vậy thì trước tiên ta cáo biệt với đồng môn, sau đó ta sẽ rời đi.
-Đi đi. - Văn Khúc tinh quân nói.
Tần Thọ gật gật đầu, đi vào bên trong Văn Khúc Cung, kết quả phát hiện bên trong không có bất kỳ ai bèn hỏi:
-Tiên sinh, đồng môn đâu?
Văn Khúc tinh quân nói:
-Ngưu Đại Lực rời đi, ngươi cũng muốn chuyển đi, trong lòng vi sư khó chịu, nên cho bọn họ nghỉ ba ngày, bình tĩnh lại.
-Tiên sinh không cần như vậy đâu… hay là ta ở lại? - Tần Thọ hỏi.
Văn Khúc tinh quân nghe xong, cơ thể run rẩy, khẽ vươn tay nói:
-Không! Tuyệt đối không nên! Pháp chỉ của Ngọc Đế ai dám không theo, nếu không theo chính là cả nhà phải chịu tội, cái gì cũng không cần nói nữa, lập tức đi Tượng Thần Cốc đi, sang bên kia phải nghe lời, đừng làm loạn. Bên trong Tượng Thần Cốc có khá nhiều bảo vật, ngươi cũng đừng có ăn loạn, còn có môn đồ của Tượng Thần Cốc nhiều, người có tiền cũng nhiều, vì vậy đừng có làm loạn…
Vù!
Ừm? Con thỏ? Con thỏ?
Văn Khúc tinh quân nhìn một vòng, kết quả phát hiện chỉ còn lại bóng lưng của con thỏ ở nơi xa, thứ còn lại chỉ là sương khói…
Văn Khúc tinh quân nhịn không được ngâm một câu thơ:
-“Nhất kỵ hồng trần thỏ tử bào, vi sư khánh chúc phóng tiên pháo”! Long Hòe, đi, uống rượu mừng, ba ngày không lên lớp! Ha ha ha… cuối cùng thì cái con thỏ chết tiệt này cũng đi rồi…
Long Hòe thấy thế, không còn gì để nói, lẩm bẩm:
-Nói là chúc mừng, vậy người khóc cái gì? Nói con thỏ chết càng sớm càng tốt, nhưng ở trước mặt Ngọc Đế lại giúp nói lời tốt, thật không hiểu rõ tiên sinh cả ngày nghĩ cái gì. Có điều con thỏ này đi rồi, Văn Khúc Cung sẽ lại quạnh quẽ hơn, ài…
Đi ngang qua Mãnh Thú Viên là đến Hạ Thư Sơn, Tần Thọ đang chạy thì nghe thấy bên đường truyền đến một âm thanh:
-Xuỵt xuỵt xuỵt… con thỏ, con thỏ!
Tần Thọ đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Thổ Địa vẫy vẫy tay gọi hắn.
Tần Thọ chạy tới, hỏi:
-Ai u, Thổ Địa công công, hai ngày nay ngài đi đâu vậy? Mãnh Thú Viên cũng không trông nữa, không sợ mãnh thú bị trộm sạch hay sao?
Tiểu Thổ Địa hai mắt khẽ đảo:
-Mấy con mãnh thú thông thường, mấy năm cũng không thấy có người ăn, từng con từng con đều ăn đến mức béo mập, cháu chắt đều không biết đã có bao nhiêu rồi. Mất thì mất thôi, ai lại để ý chứ? Ngược lại là ngươi, con thỏ, lúc này không lên lớp học, mà lại chạy vui vẻ như vậy, đi đâu thế?
Tần Thọ đem chuyện mình phải đi Tượng Thần Cốc nói qua.
Tiểu Thổ Địa cảm thán nói:
-Ngươi đây là bị Văn Khúc Tinh ghét bỏ, đá ra khỏi cung rồi sao? Hay là đầu óc không đủ dùng, không đọc được sách nên phải đi học nghề thủ công để nuôi gia đình rồi?
Tần Thọ nghe vậy, không còn gì để nói, vỗ ngực nói:
-Nói cái gì vậy? Ta rất thông minh đấy! Đi Tượng Thần Cốc cũng được, ta thích nghề thủ công.
Tiểu Thổ Địa cũng không cùng Tần Thọ tranh luận cái này, thần bí lấy từ trong tay áo ra một cái hầu bao giấy, kín đáo đưa cho Tần Thọ nói:
-Lần trước nói là muốn tặng ngươi một phần lễ vật, đáng tiếc là hai ngày nay Trù Thần không làm cơm, nên mãi không có cơ hội. Buổi sáng hôm nay, Trù Thần ngứa tay, dùng Hoàn Vĩ Tam Tinh làm một phần Thiên Sơn Hồ Hải. Có điều trù thần làm đồ ăn rất tùy ý, lại thêm những nguyên nhân khác nữa nên có rất ít thần tiên ở bên ngoài đến ăn, nên đa phần đều là bỏ đi… thế nên ta mới lấy một núi xuống, gói lại đem đến cho ngươi này.