Chương 160: Chim hót hoa nở, thanh tĩnh yên bình
Tần Thọ nghe xong bị dọa giật mình hỏi:
-Một núi? Một ngọn núi mà chỉ lớn có thế này? Ngươi ăn hoa hồng rồi hả?
Tiểu Thổ Địa nghe xong, nhảy dựng lên sau đó đập một cái thật mạnh vào đầu Tần Thọ nói:
-Ăn hoa hồng cái gì? Nếu như muốn ăn hoa hồng, còn có thể giữ lại cho ngươi sao?
Tần Thọ cũng lơ đễnh, hắn nhìn ra được, Tiểu Thổ Địa là đối với hắn tốt thật, đối với người tốt với hắn, Tần Thọ chưa bao giờ nóng nảy với người đó, gãi đầu nói:
-Cái này cũng không thể trách ta, ngài nói ngọn núi, ta đâu có biết là ngọn núi chỉ lớn như thế đâu, vui mừng vô ích rồi.
Thổ Địa liếc hắn một cái:
-Có muốn hay không? Không muốn thì thôi đi!
Tần Thọ nhanh chóng nói tránh đi:
-Muốn! Đương nhiên là muốn! Đúng rồi, vì sao thức ăn Trù Thần nấu đều còn thừa vậy? Có độc?
Tiểu Thổ Địa nghe xong, nhảy dựng lên lại cho Tần Thọ một cái đập nữa vào đầu:
-Ngươi nói cái gì vậy? Thiên Đình không biết có bao nhiêu thần tiên đều thèm muốn mỹ thực của hắn, nhưng mà đáng tiếc, Trù Thần chính là không cho. Trù Thần tâm cao khí ngạo, không hợp tính khí của mình tuyệt đối không cho ăn. Muốn ăn tay nghề của Trù Thần, chỉ có đặc biệt là bên trên thịnh hội, Ngọc Đế bảo hắn làm, hắn mới làm, mọi người mới có ăn. Bình thường, Trù Thần làm, đều sẽ phân chia cho từng Thổ Địa, Sơn Thần ở phía dưới, tạp dịch và các đệ tử ăn.
-Thời gian xuống bếp của Trù Thân ít, nhưng nguyên liệu hắn trồng ở các nơi lại cực kỳ lớn, cho nên những năm gần đây, dã thú, mãnh thú, linh thú càng ngày càng nhiều…
-Vì để khống chế số lượng, nên đôi khi chúng ta phải tự làm.
-Loại mãnh thú, linh thú nào ta cũng không biết là ta đã ăn bao nhiêu rồi.
-Cho nên, cái bánh bao nhân thịt mà lần trước ngươi lấy, ta vừa ăn liền biết có vấn đề rồi.
Nói đến đây, Tiểu Thổ Địa hơi ngửa đầu, có chút kiêu ngạo.
Tần Thọ nghe xong, không nghĩ ngợi gì thêm, nhanh chóng lấy tới ngửi ngửi:
-Cũng không có mùi vị gì.
-Bên ngoài tầng giấy dầu này là giấy Trù Thần đặc biệt làm, dùng nó để gói đồ ăn, trăm năm cũng không biến vị, lại có thể một mực bảo quản đồ ăn tươi mới như vừa mới ra lò. Đương nhiên, đây là cảm giác của chúng ta, Trù Thần đương nhiên là sẽ không ăn đồ ăn để đến trăm năm rồi. Hắn chỉ ăn đồ ăn mới làm…
Tiểu Thổ Địa nói đến đây lại bắt đầu kiêu ngạo, dường như ngươi ăn thức ăn hết hạn không phải Trù Thần, mà là hắn.
Tần Thọ cũng không đả kích hắn, cảm tạ nói:
-Cảm ơn Thổ Địa công công, hi hi, trở về ta sẽ từ từ nhấm nháp.
-Đi đi, về sau nếu không có chuyện gì thì đến chỗ này của ta ngồi một chút, tâm sự, có đồ ăn ngon ta giữ lại cho ngươi. - Tiểu Thổ Địa nói.
Tần Thọ nghe xong, trong lòng bỗng chua xót, hắn nhớ năm đó hắn ra ngoài làm công, mỗi lần về chỗ của Tần lão gia tử, lão gia tử đều sẽ làm thịt khô ngon nhất nhét đầy bọc hành lý của hắn, sau đó cũng nói như vậy: “Về sau, nếu không có việc gì trở về nhiều một chút, hai chúng ta cùng nhau tâm sự, có thịt ngon ta giữ lại cho ngươi!
Năm đó, Tần Thọ xem thường, bây giờ vung tay lên, thân thể kia đã ở dưới đất vàng, lại nghĩ đến muốn được ăn hương vị của nhà, so với làm thần tiên còn muốn khó hơn…
Nghĩ đến đây, tâm tình Tần Thọ không khỏi có chút phiền muộn, nhìn Tiểu Thổ Địa nói:
-Ừm, yên tâm, có rảnh ta sẽ đến. Ngài cũng chú ý bảo trọng thân thể, khỏe mạnh, chờ ta học nghệ có thành tựu, sẽ giúp người làm một cái quải trượng thật đẹp, cái này của ngài quá xấu.
Tiểu Thổ Địa sững sờ, nhìn nhìn quải trượng, sau đó mắng:
-Cút ngay! Quải trượng của ta vẫn còn tốt!
Tần Thọ ha ha cười nói:
-Ha ha… Dù sao ta cũng muốn thay cho ngài cái mới!
Nói xong Tần Thọ nhanh chân chạy đi.
Tiểu Thổ Địa nhìn theo bóng lưng của Tần Thọ, lắc đầu, cười nói:
-Tiểu hài tử này, ha ha…
Tượng Thần Cốc ở phía nam Thư Sơn, một đường đi về phía nam, Tần Thọ cũng không biết mình chạy bao xa, dù sao vượt qua từng mảnh núi nhỏ, xuyên qua vài đại thảo nguyên, vượt qua một mảnh rừng rậm, rốt cục cũng thấy được… một vùng núi lửa!
Không sai, chính là một vùng núi lửa, bên ngoài núi lửa được buộc bằng thép, đá, gỗ có một tấm biển to và cao với ba ký tự lớn như dùng búa và rìu đục: “Tượng Thần Cốc”.
Ở phía tây của tấm biển, một người mặc một bộ đồ màu xanh đậm đang đứng đó, ống tay áo không giống với dáng rộng rãi kiểu Thư Sơn, mà là kiểu bó chặt ống tay áo cùng ống quần, nhìn nhẹ nhàng khoan thai và rất già dặn, nam tử tóc hoa râm, nhưng đầu tóc chải rất gọn gàng, khuôn mặt đầy vẻ tang thương nhưng trên mặt một sợi râu dư thừa cũng không có. Chân tay cứng cáp và mạnh mẽ, nhưng cũng không lộ ra cao lớn thô kệch, một đôi mắt rất bình thản, dáng vẻ nhìn cũng rất hòa ái.
-Con thỏ, ngươi có phải là Tần Thọ không?
Vừa gặp mặt, người đàn ông trung niên đã hỏi, có điều khi hỏi xong, người đàn ông lại cảm thấy khó xử.
Tần Thọ ngược lại không quan tâm, hởi ngửa đầu nói:
-A, vị đại thúc này, xưng hô thế nào?
Đại thúc…
Người đàn ông theo bản năng sờ lên mặt mình nói:
-Lần sau gọi ca.
Tần Thọ nghe vậy, lập tức bó tay rồi, mẹ nó chứ, hoàn cảnh không đúng! Dáng dấp già như thế, còn gọi ca.
Nam tử nói:
-Ta chính là sư phụ ở Tượng Thần Cốc của ngươi, ngươi gọi ta là Lỗ đại sư hoặc là Lỗ đại ca.
Tần Thọ nghe xong, lập tức cảm thấy rất thân thiết, có điều vẫn là không nhịn được thầm nhủ trong lòng một câu: "Còn Lỗ đại sư… sao ngươi không gọi là Đằng Tấn quản gia luôn đi?"
Có điều bên ngoài mặt, Tần Thọ chững chạc đàng hoàng nói:
-Lỗ Đại sư, Văn Khúc tinh quân nói sư phụ cũng gọi là tiên sinh…
-Nam nhi đại trượng phu, sinh cái gì mà sinh? Đó là việc của nữ nhân, không được gọi ta là tiên sinh, quá đàn bà rồi, sau này gọi ta là Lỗ đại sư hoặc là Lỗ sư phụ đều được.
Lỗ Ban lắc đầu, khinh thường nói, rồi cúi đầu, móc ra một chiếc gương, chải thẳng mái tóc rối bù, đồng thời nói:
-Tượng Thần Cốc có mấy vị tượng thần, ta là thần thợ mộc, về sau ngươi đi theo ta, ổn định lại tâm trạng, học cho tốt, muốn kiếm miếng cơm ăn vẫn là không có vấn đề.
Tần Thọ nhìn người trước mắt dường như có chút bệnh thích sạch sẽ, lại rất tự luyến, còn có một chút thích làm đẹp của tượng thần, hắn thấy có chút… không tự nhiên, đây là tượng thần thật sao? Chắc không phải là tên lừa đảo của nhà nào đó chứ?
-Được rồi, con thỏ, cùng ta lên sơn cốc đi.
Lỗ Ban vừa nói, vừa nắm lấy tay Tần Thọ đi ra bên ngoài sơn cốc…
Không sai, căn bản là hắn không có ý quay đầu lại và đi xuống hẻm núi ở giữa núi lửa, mà đi thẳng vào khu rừng phía đối diện.
Tần Thọ kêu lên:
-Lỗ đại sư, đường đi có phải là hơi sai không?
-Làm gì có không đúng? Ta là thần mộc tượng, chứ không phải là thần thiết tượng. Bên đó là địa bàn của thiết tượng, cả ngày đinh đinh đang đang, phiền chết đi được, bên này tốt biết bao, sơn thanh thủy tú, chim hót hoa nở, thanh tĩnh yên bình vô cùng…
Lỗ đại sư coi đó là điều hiển nhiên nói.
Kết quả vừa dứt lời, liền nghe phía trước, đông đông đông… tiếng đốn củi, cùng âm thanh kít két kít két cưa gỗ liên tiếp truyền đến, còn có người hô to:
-Ngược lại đi…
Sau đó Tần Thọ liền thấy một đám chim chật vật bay lên tận trời, lông rụng khắp nơi, không biết đó là bài tiết tự nhiên, hay là phân rơi xuống vì sợ…
Cùng lúc đó, nghe một tiếng bịch đập vào cái cây đại thụ che trời, một tên quỷ xui xẻo bị đập vào cái cây, có điều tên kia cũng không sợ đau, rất nhanh liền chui ra, một người vui vẻ kéo một cái cây chạy đi.