Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 162: Lố ẩm ướt

Chương 162: Lố ẩm ướt

Tần Thọ nghe xong thì trợn tròn mắt… hắn nhịn không được cảm thán nói:

-Lợi hại, lợi hại! Thật không cách nào tưởng tượng được, một hán tử dùng thời gian một trăm tám mươi vạn năm để điêu khắc một cái cọc gỗ… Đây quả thực là… quá trâu rồi! Nam nhân này là cái bộ dạng gì mới có thể một tay rìu một tay cọc gỗ, khắc đến một trăm tám mươi vạn năm cơ chứ? khẳng định là không có vợ rồi!

Tần Thọ đang nói thầm, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:

-Đại sư người có vợ không?

Lỗ đại sư nghe được Tần Thọ ở trước mặt đang lẩm bẩm vấn đề này, mặt lập tức đen, nghĩ lại lời con thỏ nói thầm trước đó, vì vậy nói:

-Có.

Tần Thọ mặt kinh ngạc nhìn Lỗ đại sư nói:

-Đại sư, người có vợ mà còn ngao du như vậy, nói thật đi, có phải là sống không được, nên tìm một cái lý do để không phải trốn chạy một trăm tám mươi vạn năm hả?

Vừa nói, cái con thỏ chết tiệt này còn nháy mắt ra hiệu, một bộ dáng vẻ là ta hiểu, hơn nữa còn đồng tình nói nhỏ:

-Không có việc gì thì ăn chút rau hẹ, ngươi sẽ làm được.

Lỗ đại sư nghe xong mặt cũng tái đi, rồi tức giận nói:

-Có vợ, có điều là trước kia! Về sau nàng đi trước một bước, ta thành tiên, sau khi thành tiên thì không có!

Tần Thọ nghe xong càng thêm đồng tình nói:

-Ta biết rồi, nếu không thì ngươi không thể nào mà ngồi một trăm tám mươi vạn năm để khắc một cái cọc gỗ được! Ngươi đây là toàn thân bị nghẹn nhưng lại không có chỗ dùng nên làm loạn mà!

Lỗ đại sư liền trực tiếp lấy tay đập vào trán con thỏ, chỉ nghe coong một tiếng, giống như là tiếng gõ vào tấm sắt vậy, tia lửa bắn ra…

Con thỏ bị đập ngã nhào một cái, có điều con thỏ này cũng là chắc nịch, phủi mông một cái, cứ thế ăn hết cây cỏ bên trong miệng, chẹp chẹp miệng nói:

-Quả nhiên là tay khổ luyện một trăm tám mươi vạn năm, thật là có lực!

Lỗ đại sư trừng mắt với con thỏ, nhịn nửa ngày rồi nói:

-Rốt cuộc là ta nhận cái thứ gì vậy?

Tần Thọ cười đáp:

-Lúc trước Văn Khúc tinh quân cũng nói như vậy.

Lỗ đại sư chợt phát hiện, hình như là mình bị Văn Khúc tinh quân lừa rồi.

Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, Lỗ đại sư cắn răng nghiến lợi nói:

-Cái đồ đàn bà chết tiệt này…

Mắng xong, Lỗ đại sư chịu đựng khó chịu, hỏi Tần Thọ:

-Con thỏ, ta hỏi ngươi, ta so với Văn Khúc tinh quân, ai mạnh hơn? Có phải là ta càng đàn ông, càng tốt hơn một chút đúng không?

Tần Thọ nghe xong liền không vui, lông mày nhướn lên nói:

-Đừng có dùng kế ly gián, mặc dù giữa ta và Văn Khúc tinh quân ầm ĩ không ít, nhưng mà ta nhất định phải thừa nhận, Văn Khúc tinh quân đối với ra cũng không tệ lắm, chí ít cho ta vật liệu làm gậy rất chắc chắn.

Lỗ đại sư nghe xong, lập tức không vui:

-Cái gì gọi là dùng vật liệu chắc chắn? Tất cả đều là lấy từ chỗ ta đó, đó mới gọi là vật liệu chắc chắn!

Tân Thọ thế mà xem thường nói:

-Ta nói vật liệu, không phải là vật liệu làm gậy, ta nói chính là gậy dùng để cán thuốc.

-Thuốc gì? - Lỗ đại sư hỏi.

Tần Thọ móc ra một cây thước đưa tới nói:

-Thuốc chữa khỏi trăm bệnh, nếm thử đi.

-Không nếm! - Lỗ đại sư lắc đầu.

Tần Thọ dùng một ánh mắt miệt thị nhìn Lỗ đại sư nói:

-Nhìn ngươi như thế, chắc là không dám ăn đi, không dám ăn thì thỏ gia ta ăn!

Nói xong, Tần Thọ cắn một đoạn, nhai răng rắc ở trong miệng, đồng thời nói:

-Văn Khúc tinh quân khác ngươi, người ta lúc gặp mặt còn đưa ta một phần lễ vật. Ngươi thì cái gì cũng không cho, còn muốn ta nói tốt cho ngươi, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!

Lỗ đại sư tò mò hỏi:

-Hắn tặng ngươi lễ vật?

Tần Thọ nói:

-Ừm, tặng rồi!

-Tặng cái gì?

Lỗ đại sư càng ngày càng hiếu kỳ, trong ấn tượng của hắn Văn Khúc tinh quân mặc dù không phải cứng nhắc keo kiệt, những cũng là loại văn nhân ngông nghênh keo kiệt, tính keo kiệt rất lớn, hắn chính là chưa thấy Văn Khúc tinh quân tặng cái gì cho bất kể kẻ nào dù cho là một cọng lông! Vậy mà lại đi tặng lễ vật cho con thỏ này? Thật là kỳ quái…

Tần Thọ mặt không đỏ, hơi thở không gấp nói láo:

-Tặng cho ta một cây táo, bây giờ cây táo kia đang trồng ở trong vường của chúng ta, còn ra quả nữa.

Lỗ đại sư ngạc nhiên, nghĩ nghĩ đến mấy ngày trước đến Văn Khúc Cung, hình như cây táo ngàn năm tuổi bên ngoài Văn Khúc Cung đã không còn, chỉ còn lại một cái hố.

Hóa ra là đưa cho cái con thỏ này…

Thế là Lỗ đại sư cười:

-Một cái cây mà cũng có thể làm lễ vật? Thật là quá keo kiệt!

Tần Thọ nói:

-Chỉ nói mà không làm thì được cái gì, ngươi đến cái cây còn không có tặng cho ta.

-Không phải chỉ là một cái cây thôi sao? Con thỏ, ngươi nhìn trên núi dưới núi ở đây, chỉ cần ngươi thích, ta tặng ngươi mười cây! - Lỗ đại sư bá khí nói.

Tần Thọ dựng thẳng một ngón tay cái lên :

-Bá khí, không hổ là Lố ca của ta!

-Con thỏ, lần sau đầu lưỡi mềm một chút, không phải là Lố mà là Lỗ! - Lỗ đại sư nhắc nhở.

-Được rồi, Lố đại sư!

Tần Thọ dứt khoát đáp ứng nói.

Lỗ đại sư:

-Lỗ!

-Ừm, Lố!

-Lỗ! Nói vài lần nữa! Nói với ta lỗ lỗ Lỗ đại sư!

-Lố…

-Không đúng là lỗ lỗ lỗ lỗ…….

-Lố…

-Không đúng, là Lố đại sư!

Con thỏ nhe răng, mắt to chớp chớp nói:

-Xem ra là đại sư cũng tán thành danh xưng này.

Bộp!

Lỗ đại sư giơ tay chính là một cái tát nói:

-Ngậm miệng, không được nói lại chuyện này nữa!

Tần Thọ run lỗ tai một cái, nói:

-Vâng, Lố ẩm ướt!

-Sao lại đổi rồi? Là Lỗ đại sư! Không phải là Tuốt ẩm ướt!

-Được rồi, Lố ẩm ướt.

Lỗ đại sư:...

Ầm ĩ nửa ngày, rốt cuộc Lỗ đại sư cũng làm cho con thỏ này ngậm miệng, chỉ thấy con thỏ vừa đi vừa ăn một cái đùi gà lớn nói:

-Hương vị cũng coi như không tệ.

Lỗ đại sư mặt đầy bất đắc dĩ nhìn con thỏ:

-Ừm, đó là cơm trưa của ta.

Tần Thọ nói:

-Có lộc ăn, đúng rồi, trước đó nói đến đâu rồi? Nói đến cái cọc gỗ đúng không?

-Đó là cung điện! Thần mộc điện! Ta đã dùng một trăm… khụ khụ, đó là tâm huyết của ta! - Lỗ đại sư cường điệu nói.

Tần Thọ đi theo gật đầu đáp:

-Thật là trâu đó, một trăm tám mươi vạn năm, ngươi chính là nhàm chán như vậy sao?

-Nhàm chán? Ngươi có biết hoa văn bên trên thần điện này là cái gì không? - Lỗ đại sư kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hỏi.

Đương nhiên Tần Thọ xem không hiểu, lắc đầu nói:

-Không biết, chẳng lẽ là có huyền cơ gì à?

-Đương nhiên là có, những hoa văn này đều là kỹ thuật phức tạp của thợ mộc, lĩnh ngộ được tất cả các thần cơ kỹ xảo, ta đã đem tất cả những gì ta lĩnh ngộ được khắc lên trên thần điện này. Điều này đại biểu cho thành tựu cả đời của ta, nó cũng là sự kết hợp tuyệt vời giữa tay nghề thợ mộc và thần cơ kỹ xảo. - Lỗ đại sư nói.

Tần Thọ kinh ngạc nhìn Lỗ đại sư, không nghỉ tới cái thần mộc điện này lại có nhiều điều như vậy.

Lỗ đại sư tiếp tục nói:

-Cho nên, đồ đệ của ta ở nơi này, muốn tốt nghiệp rất đơn giản, chỉ cần có thể tìm và hiểu ra ba thiên đạo trên Thần mộc điện mới có thể xuất sư.

-Rất khó sao? - Tần Thọ hỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất