Chương 161: Lấy đức phục người
Tần Thọ nhìn một màn này, chẹp chẹp miệng, trong lòng nhịn không được cảm thán: “Quả nhiên, thanh tĩnh và yên bình ư, tùy tiện tìm một người ở tiên giới đem xuống Trái Đất thì đều là quái vật.
Nhìn ánh mắt quái dị của Tần Thọ, lần đầu tiên Lỗ đại sư đỏ mặt, sau đó vội ho một tiếng, hét lớn:
-Đều yên tĩnh hết cho ta!
Vốn là núi rừng xôn xao trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, ngay cả đàn chim cũng đều nháy mắt, ngậm miệng, đến cả một cái rắm cũng không dám thả.
Lần đầu tiên Tần Thọ cảm nhận được cái gì gọi là uy nghiêm tuyệt đối, cái này chính là uy nghiêm tuyệt đối!
-Ừm, hiện tại đã thanh tĩnh yên bình. - Lỗ Đại sư nhướng mày nói.
Tần Thọ nhếch nhếch miệng:
-Lỗ Đại sư, trước đây ngài là làm cái gì vậy?
Lỗ đại sư sờ sờ cằm nói:
-Trước kia, ta làm thợ mộc, về sau cùng bọn yêu quái đánh trận, mọi người khỏa thân cùng nhau đánh dã thú, thực sự là quá mất mặt. Ta liền chế tạo cho bọn họ một chút công cụ, về sau, yêu quái đầu hàng, ta cũng đi theo Phong Thần.
Hóa ra là công tượng chiến tranh, khó trách Lỗ đại sư lại mạnh mẽ thế này.
Về phần tình hình chiến đấu lúc đó, Lỗ Ban nói quá đơn giản, Tần Thọ cũng không có trải qua, cho nên cũng không thể tưởng tượng tình hình chiến đấu lúc đó là hùng vĩ oanh liệt hay là bi thảm.
Vừa đi, Lỗ đại sư vừa nói:
-Nói thật đi, ngươi có ghét cái tên đàn bà Văn Khúc Tinh kia không?
Không đợi Tần Thọ trả lời, Lỗ đại sư ha ha cười nói:
-Khẳng định là ngươi chán ghét hắn có đúng không? Nếu không thì ngươi cũng sẽ không đến chỗ ta kỳ thật ta cũng không thích tên kia. Dạy học sinh, trong mắt ta nào có đại lý là dùng gậy đánh, phải nên là lấy đức phục người! Ta chính là tấm gương lấy đức phục người, ngươi nhìn những đệ tử này của ta, từng người từng người đều nhu thuận nghe lời.
Tần Thọ không còn gì để nói, hắn thực sự không nhìn ra là Lỗ đại sư có quan hệ gì với chữ lấy đức phục người.
Lỗ đại sư tiếp tục nói:
-Con thỏ, ngươi đã đến Tượng Thần Cốc chúng ta, thì phải tuân thủ quy củ của Tượng Thần Cốc. Tượng Thần Cốc chúng ta khác với Văn Khúc Cung, chỗ chúng ta không phải là làm một ngày nghỉ một ngày, mà là sau này phải ở lại đây, một tháng chỉ có thể về nhà một lần.
Tần Thọ vốn là cũng không ghét Tượng Thần Cốc , ngược lại cảm thấy những hán tử tráng kiện này rất thú vị, nhưng sau khi nghe xong quy củ một tháng về nhà một lần này của Lỗ đại sư, hắn có chút gấp gáp!
Tần Thọ ở thế giới này lo lắng nhất là ai? Đương nhiên chính là Hằng Nga!
Trên Mặt Trăng nói an toàn thì có lẽ là an toàn, nhưng mà nói tuyệt đối thì lại chưa đến mức là tuyệt đối an toàn.
Ví dụ như, nếu cin lợn chết tiệt kia còn quay lại quấy rối Hằng Nga, không có hắn ở đó hộ giá, nghĩ lại hình ảnh kia khiến Tần Thọ không có cách nào bình tĩnh được, lập tức kêu lên:
-Những cái khác đều được, nhưng mà, một tháng về nhà một lần thì không được.
Lời này vừa nói ra, Lỗ đại sư dừng bước, nhăn mày lại nói:
-Còn thỏ, không phải là ta đang thương lượng với ngươi, đây là quy củ, ngươi hiểu không? Không ai được phép không tuân thủ quy củ của Tượng Thần Cốc, nếu không?
Lông mày con thỏ nhướng lên, bốn mắt hai người nhìn nhau, dường như còn có tia lửa điện ở giữa hiện ra, con thỏ nói từng chữ từng chữ, hỏi:
-Nếu không thì thế nào?
Lỗ đại sư nhếch miệng cười nói:
-Nếu không, ta sẽ lấy đức phục người.
Tần Thọ không còn gì để nói, mắng trong lòng: "Mẹ nó, dọa chết ta rồi, còn tưởng rằng con hàng này muốn động thủ chứ. Hắn cao lớn thô kệch như vậy, thỏ gia ta hơn phân nửa là đánh không lại, nhưng mà nếu lấy đức phục người? Ha ha cạch."
Tần Thọ nhìn Lỗ đại sư, mắt trừng to, sau đó nước mắt đầm đìa nhìn Lỗ đại sư, hai tay để ở trước ngực, một bộ dạng nhìn là muốn thương nói:
-Đại sư, ta cùng Hằng Nga tiên tử sống nương tựa lẫn nhau. Trên Mặt Trăng cũng chỉ có ta có thể chăm sóc nàng, còn lại chỉ có một hán tử không biết đã bao nhiêu năm rồi không nhìn thấy nữ nhân lại còn lưu manh, côn đồ, gian tà – Ngô Cương, trong tay hắn còn có vũ khí, ngài nói xem nếu như ta không quay về, ta có thể yên tâm sao?
m thanh này của Tần Thọ vô cùng thành khẩn, bộ dạng lo lắng lộ rõ trên mặt, quả là khiến người nhìn rơi lệ, người nghe thương tâm.
Lỗ đại sư cũng là như thế, móc ra một chiếc khăn tay lau lau nước mắt nói:
-Quá cảm động, hay như này đi, ngươi một năm về nhà một lần, có lẽ sẽ kịp kết hôn tùy lễ cái gì đó. Hoặc là động tác chậm một chút, vừa vặn ăn tiệc đầy tháng hài tử.
Tần Thọ nghe xong, trên trán lập tức đầy hắc tuyến, thỏ gia ta nói lời dễ nghe với ngươi, dễ thương lượng, ngươi còn muốn cùng ta kéo dài chiến tuyến có đúng không?
Lỗ đại sư một mặt cười đầy xấu xa nhìn con thỏ, hai người bốn mắt nhìn nhau lần nữa, tư thế có vài phần đối chọi rất gắt.
Tần Thọ xắn một tay áo nói:
-Vạch rõ giới hạn, ngươi là thật sự muốn đối địch với ta phải không?
Lỗ đại sư một mặt cảm khái nói:
-Lấy đức phục người, chính là lấy quy củ phục người, ta làm sao có thể đối địch với ngươi?
Tần Thọ kêu lên:
-Quy củ của ngươi không phải là một tháng về nhà một lần sao, sao đến lượt ta lại thành một năm về nhà một lần rồi?
Lỗ đại sư vô cùng nghiêm túc gật đầu nói:
-Không sai, đến ngươi liền thay đổi rồi.
-Vậy thì đây là cái quy củ gì ở chỗ ngươi? Ta không phục! - Tần Thọ kêu lên.
Lỗ đại sư cũng không tức giận nói:
-Yên tâm, con người của ta đây sẽ không tức giận, vĩnh viễn sẽ là lấy đức phục người. Đại đồ đệ, tới đây, nói cho hắn biết, đạo hiệu của sư phụ ngươi là cái gì?
Sau đó chỉ thấy một hán tử cao lớn thô kệch chạy tới, hắng giọng nói:
-Đại sư đạo hiệu, đức!
Tần Thọ nghe xong, xém chút phun máu ra ngoài, cảm tình lấy đức, lấy đức phục người, con mẹ nó chính là lấy hắn phục người thì có!
Lỗ đại sư hài lòng cười nói:
-Con thỏ, hiểu rõ chưa? Ở đây, ta chính là đức, lấy đức phục người, đó chính là lấy ta phục người, chỉ cần ta nói là tính, quy củ ta nói thay đổi là thay đổi, chỉ đơn giản như vậy, bây giờ còn có vấn đề gì không?
Tần Thọ nhìn chằm chằm Lỗ đại sư, cái người này so với hắn còn không biết xấu hổ hơn, trầm ngâm một lát Tần Thọ nói:
-Được, đây là ngươi nói, một năm không được về nhà, có đúng không?
-Không sai, một năm cũng không được về nhà! An tâm ở lại chỗ này học tập cho giỏi kỹ thuật đi, kiếm tiền, cưới một con thỏ, sinh một đám thỏ con, chẳng phải là sung sướng hay sao? Ha ha.
Lỗ đại sư cười đến nở hoa.
Hoàn toàn không nhìn thấy ở bên kia con thỏ cũng cười theo, cười đến nghiến răng nghiến lợi.
Đi cùng Lỗ đại sư dọc theo rừng cây vào vên trong, đến đỉnh núi, có một cái cung điện chất đầy gỗ, cung điện này không giống cung điện của chính phái Văn Khúc Cung, thế nào lại thấy giống như một cái thớt bằng gỗ, nhìn một chút, cũng không có gì đặc biệt, nhưng càng nhìn kỹ Tần thọ càng phát hiện cảm thấy cái cọc gỗ này rất đẹp, đẹp vô cùng giản dị tự nhiên, mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi một cái hoa văn, dường như đều là ông trời tạo hóa mà thành, bên trong tự nhiên lỗ ra một vẻ đẹp ưu nhã.
Lỗ đại sư nhìn thấy con thỏ nhìn chằm chằm cọc gỗ đến ngẩn người, cười nói:
-Đây là từng rìu từng rìu chẻ thành, mỗi một đạo hoa văn ở đây, đều là đối ứng với đạo của trời đất. Vì để cho đạo hiện ra, ta đã dùng ròng rã thời gian tám trăm ngàn năm, mới điêu khắc ra hình dạng ban đầu của cung điện này, lại dùng thời gian một triệu năm toàn tâm rèn luyện, mới có được điện Thần Mộc như ngày hôm nay.