Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 163: Cái con thỏ này không được!

Chương 163: Cái con thỏ này không được!

Lỗ đại sư vỗ vỗ đầu Tần Thọ hỏi:

-Con thỏ, ngươi cảm thấy ngươi có thể lĩnh ngộ ra được mấy đạo.

Tần Thọ liếm liếm môi nói:

-Lĩnh ngộ được bao nhiêu thì không biết, nhưng ăn được bao nhiều thì chắc rồi.

Lỗ đại sư nghe xong, cũng không tức giận, ha ha cười nói:

-Đại điện này của ta chính là dùng đồng mộc Phượng Tê Ngô, mặc dù bởi vì nguyên nhân huyết mạch của phượng hoàng không thuần, giá trị không được cao lắm, nhưng nếu phối hợp với thuật rèn đúc đã được cải tiến của ta, cùng với các loại trận pháp phía dưới nên nó vô cùng cứng cáp… Không phải ta khoác lác chứ, cho dù là ác long Thao Thiết kia, cũng đừng hòng lưu lại một dấu răng trên Thần mộc điện của ta.

Cạch!

Lỗ đại sư vừa nói xong thì nghe thấy bên cạnh có một tiếng rơi giòn giã vang lên.

Lỗ đại sư nhìn lại, chỉ thấy con thỏ ở bên kia ôm một góc của đại điện, cắn một cái ở bên trên, sau đó con thỏ mặt đầy xấu hổ cùng chột dạ nhìn Lỗ đại sư, con mắt hơi hơi cụp xuống, có chút đáng yêu.

Lỗ đại sư ha ha cười lớn:

-Thế nào hả? Cắn không được phải không? Thỏ con, ngươi cũng đừng… Ách…

Lỗ đại sư còn chưa cười xong, liền thấy con thỏ nhẹ nhàng mấp máy miệng, còn có một khúc nhỏ Phượng Tê Ngô cũng rơi ra…

Con thỏ dùng móng vuốt nhét một miếng Phượng Tê Ngô vào miệng, sau đó răng rắc nhai, mỉm cười nói:

-Đại sư, người vừa nói? Cái gì dấu răng cơ?

Lỗ đại sư nhìn chằm chằm con thỏ, môi trắng bệch, rùng mình một cái.

Tần Thọ nghiêng đầu nói:

-Đại sư, hương vị không ngon lắm, dường như có hơi khét.

-Hương vị… hương vị? Con thỏ!! Ngươi mau phun ra cho ta!

Lỗ đại sư lấy lại tinh thần, hét lớn một tiếng, muốn bắt lấy con thỏ.

Kết quả con thỏ vừa nghe thấy lập tức nhanh chân chạy!

Lỗ đại sư vung tay lên, nháy mắt cây cối hai bên khép lại, một tay xách lấy con thỏ.

Lỗ đại sư một phát bắt được Tần Thọ, sau đó dùng sức tách miệng Tần Thọ ra, một bên tách một bên kêu, còn vừa mắng vừa tách, đè đầu con thỏ xuống dưới, rồi lại quật sang hai bên, đồng thời hét lên:

-Phun ra, mau phun ra cho ta!

Nhưng mà… khi con thỏ há miệng, thì lông cũng đã không còn cọng nào rồi!

Lỗ đại sư híp mắt nhìn chằm chằm Tần Thọ nói:

-Con thỏ, hành vi của ngươi, làm ta rất tức giận!

Tần Thọ liền nhếch miệng nói:

-Ta bày tỏ rất xin lỗi.

Lời tuy là nói thế, nhưng trên mặt gia hỏa này lại viết đầy: "Ta là cố ý đó! Rất vui nha!"

Lỗ đại sư híp mắt nói:

-Người là muốn thông qua làm loạn, để ta thấy ngươi phiền, sau đó để ngươi sớm trở về Mặt Trăng, có đúng không?

Tần Thọ nghiêng đầu, ngươi hiểu là tốt rồi.

Lỗ đại sư thân thiện nói:

-Ngươi thực sự nghĩ rằng hành động ấu trĩ của ngươi có thể thách thức quy củ của ta ở đây hay sao? Ta, lấy đức phục người bao nhiêu năm, từ trước đến giờ không có cái gai nào là ta không thu phục được cả!

Nói đến đây Lỗ đại sư cúi người xuống đối diện với Tần Thọ mà nói từng chữ từng chữ:

-Không có một người đệ tử nào, có thể khiêu chiến uy nghiêm của ta, ngươi cũng không ngoại lệ! Hiện tại, ngươi băt đầu phụ trách đốn củi, trước khi trời sáng, đốn ba trăm cây! Thiếu một cây, ngày mai sẽ không có cơm ăn!

Tần Thọ nghe xong hét lớn:

-Đừng mà!

Lỗ đại sư vung tay áo lên một cái, nói:

-Lỗ Nhất Lỗ Nhị, các ngươi phụ trách giám sát hắn, thiếu một cái cây, không cho ăn cơm! Con thỏ, đây là cho ngươi cơ hội, cải tạo cho tốt đi!

Vừa nói chuyện, Lỗ đại sư đã ném cho Tần Thọ một cái bóng lưng, dứt khoát bước đi, căn bản là không có cho Tần Thọ cơ hội tiếp tục nói chuyện.

Nhìn Lỗ đại sư đã đi xa, Tần Thọ chẹp chẹp miệng nói:

-Ta muốn nói là, đừng có đối xử quá tốt với ta…

-Đối xử với ngươi quá tốt? Ha ha…

Lỗ Nhị vừa nghe xong lập tức cười nói:

-Ngươi có biết ở chỗ chúng ta là nơi nào không?

Tần Thọ dựng thẳng lỗ tai lên, nhu thuận, đáng yêu nhìn đối phương nói:

-Là nơi nào?

-Nơi này là Tượng Thần Cốc bên trong Thần Mộc Cốc! Cây bên trong Thần Mộc Cốc, ngươi cho rằng đều là những cây bình thường à? Cho dù là loại cây bình thường nhất trước mắt ngươi đây cũng là tiên phẩm, là cây Thần Mộc! Mặc dù loại cây này phẩm chất không cao, chỉ là thiết mộc nhất tinh, nhưng cũng không phải là loại cây mà người bình thường có thể chặt đứt.

-Chúng ta ở nơi này đều là tiên dân, dùng công cụ mà cũng phải ba ngày mới có thể chặt đứt một gốc.

-Mà Lỗ đại sư lại cho ngươi chặt ba trăm cây chỉ trong vòng một đêm, ha ha… ngươi đây chính là dự định không ăn được thì ngày mai tạo phản à!

-Đối tốt với ngươi? Đại sư nhà chúng ta là có tiếng là nghiêm khắc, dù ngươi có là con thỏ đi chăng nữa, thì cũng sẽ không có ngoại lệ.

Lỗ Nhất nói theo:

-Được rồi, Lỗ Nhị, bớt tranh cãi đi. Con thỏ, ngươi đã vào Thần Mộc Cốc thì sau này chúng ta sẽ là đồng môn. Ta muốn nhắc nhở ngươi vài câu, mặc dù tiên sinh giao cho ngươi nhiệm vụ rất nặng nề, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội để hoàn thành. Ngươi nhìn Thần Mộc Cốc này, hướng bắc là đi ra bên ngoài, đi về phía nam là đi vào trong. Cây cối càng ở bên ngoài, thì phẩm cấp càng thấp, cũng tương đối dễ chặt. Càng đi vào bên trong, phẩm chất của cây sẽ càng cao, càng khó chặt, Nếu ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ, thì nên đi theo hướng bắc thôi…

Tần Thọ nghe đến đây, nhu thuận hành lễ đối với Lỗ Nhất và Lỗ Nhị nói:

-Cảm ơn!

Sau đó Tần Thọ liền quay người chạy về phía nam…

-Con Thỏ ngươi đi nhầm hướng rồi! - Lỗ Nhất kêu lên.

Lỗ Nhị nói:

-Cái con thỏ này là mù đường hả?

-Đừng để ý nữa, thả chim máy đi theo nhìn một chút, chí ít cũng không thể chặt sai cây. - Lỗ Nhất nói.

Lỗ Nhị bĩu môi cười đáp:

-Chặt sai cây? Tiên dân muốn chặt cây thiết mộc ở phía ngoài cũng phải mất ba ngày mới có thể cưa đứt, hắn đi tay không, cho dù có chút tu vi đi chăng nữa thì ngươi cảm thấy hắn có thể đối phó với những cây ở bên trong đó không? Ta đoán là một cây cũng không chặt được. Thả chim máy theo, căn bản là lãng phí.

Lỗ Nhất suy nghĩ một chút nói:

-Cũng có lý…

-Đúng thế, chim máy bay một ngày là tốn một viên tinh linh đấy, hay là thôi đi. - Lỗ Nhị nói.

Lỗ Nhất đáp:

-Vẫn là qua xem một chút đi…

Lỗ Nhất là người cẩn thận, thả chim máy ra, đi theo con thỏ.

Kết quả là Lỗ Nhất nhìn thấy con thỏ này chạy thẳng một đường vào phía bên trong, lúc đi ngang qua một cái cây mới lạ nào đó, liền đi đến sờ sờ, vỗ vỗ, sau đó giống như là chọn thịt heo ở chợ vậy, lắc đầu gật đầu, chọn đồ, cũng không nói gì, chỉ là hướng vào phía bên trong mà chạy.

Nhìn đến đây, Lỗ Nhất cũng từ bỏ, thở dài nói:

-Cái con thỏ này chắc là chạy đến khu Huyền tự đi, thật sự là tìm đường chết mà. Những cái cây kia, nếu không phải là thần tiên, căn bản là không làm gì được.

Lỗ Nhị nói theo:

-Hắn điên rồi à? Đi khu Huyền Tự? Cây ở khu Huyền Tự bị cấm và áp chế mới không thành tinh, nều là không cấm mà chỉ có áp chế, thì sớm đã là đại yêu rồi!

Nhưng cũng bởi vì không có hóa yêu, nên chất gỗ còn cứng rắn hơn mấy phần so với thụ tinh hóa yêu! Loại cây này, nếu không phải là pháp bảo của thần tiên chuyên khắc chế Mộc tinh, căn bản là sẽ không thể nào chặt nổi! Lỗ Nhất, nhanh thu chim máy của ngươi lại đi, ta dám đánh cược con thỏ này lúc trở về thì một cọng lông cũng không chặt được!

Loại người này ngươi cũng không phải là chưa thấy qua, từng người từng người lúc đến thì khí thế hừng hực, mắt cao hơn đầu, bỏ đói mấy ngày là chịu thuần phục rồi.

Lỗ Nhất thở dài, gật gật đầu, thu hồi chim máy, không quan tâm đến nhất cử nhất động của Tần Thọ nữa, hiển nhiên, hắn cũng cảm thấy cái con thỏ này căn bản là không thể hoàn thành nhiệm vụ, cũng không uy hiếp được đến những cái cây cổ thụ kia.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất