Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 164: Ta là ai? Ta đang ở đâu?

Chương 164: Ta là ai? Ta đang ở đâu?

Sau khi nhìn thấy con chim máy bay đi, đến khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa, con thỏ mới chẫm rãi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời lộ ra một nụ cười thiên chân vô tà, rồi liếm môi một cái.

Cùng lúc đó, Lỗ đại sư thực sự tức giận không ít, một trăm tám mươi vạn năm tâm huyết của hắn, thế mà cứ như vậy bị cắn xuống một khối, đau lòng quá…

Đoán chừng về sau gặp lại Văn Khúc Tinh, hắn sẽ bị đối phương cười đến rụng răng!

Lần đầu tiên, Lỗ đại sư hối hận khi đã nhận con thỏ này, có điều cứ như thế mà đem con thỏ đá đi?

Dù sao lúc trước cũng bởi vì cái này mà hắn chế giễu Văn Khúc Tinh không ít, bây giờ đến lượt mình, lại xử lý không được con thỏ, đúng là mất mặt mà…

Người này không ném đi được, hắn chỉ có thể nhịn, thầm nhủ trong lòng: “Nhất định phải để cho con thỏ này biết sự lợi hại của ta, ra chút đề khó cho hắn, để hắn đối mấy ngày, để xem hắn còn dám làm ầm ĩ hay không!

Lỗ đại sư thở phì phò nghĩ đến sau khi con thỏ bị giáo huấn sẽ nhu thuận nghe lời như thế nào, đến lúc đó hắn sẽ đem con thỏ đi Văn Khúc Cung tản bộ, biểu cảm của Văn Khúc tinh quân lúc đó, không cần nhìn cũng đã cảm thấy vui rồi.

Đêm đến, im lặng như tờ…

Toàn bộ Thần Mộc Cốc cũng hoàn toàn yên tĩnh trở lại, chim không kêu, côn trùng đã tỉnh, đây là quang cảnh yên tĩnh vào ban đêm…

Nhưng mà, ở chỗ sâu bên trong Thần Mộc Cốc là khu Huyền tự thì mấy con chim không cho là vậy, bởi vì bọn chúng thấy được một con thỏ không chịu yên tĩnh…

-Hô, rừng rậm này lớn quá đi, chạy đến trưa mới nhìn thấy một cây tốt có phẩm chất không tệ. - Tần Thọ sờ lấy thân cây, thầm nói.

Đúng lúc này, trên cây sáng lên một đôi mắt, một con chim lớn đáng yêu đang nhìn Tần Thọ, dường như đang hỏi: “Con thỏ, ban đêm không ngủ, ngươi muốn làm cái gì?"

Tần Thọ nhướng lông mày lên, nhìn con chim lớn kia:

-Oa!

Kêu to một tiếng, con chim lớn kêu quác quác quơ cánh bay mất.

Lúc này Tần Thọ mới cười hê hê, cắn một cái vào cành cây!

Tần Thọ chẹp chẹp miệng, con mắt lập tức sáng lên:

-Ai ui! Không hổ là đại thụ của Tiên giới, chất gỗ đặc, ăn được, trọng điểm là nguyên khí dồi dào! Đúng là đồ tốt mà, ha ha… Ta bắt đầu yêu nơi này rồi đấy! Đại thụ, run rẩy đi, ta đến đây!

Tần Thọ lại đi lên cắn một cái, kinh ngạc phát hiện, tế bào trong cơ thể hắn đang từ từ ngậm miệng rồi!

Con mắt Tần Thọ lập tức sáng lên, biết những cây này là rất trân quý, ăn bọn chúng Lỗ đại sư nhất định sẽ phát điên, nhân quả của cái này không nhỏ, tế bào cũng không dám ăn.

Đã như vậy, hắn còn chờ cái gì?

Tần Thọ kêu ngao ngao, mở rộng miệng ra, giống như là mở ra một cái cưa điện, trên miệng khép mở, cái cây lớn như vậy trong nhát mắt đã bị con thỏ này chặt đứt ngang!

Răng rắc!

Đại thụ ngã xuống, con thỏ liền hướng đến một hướng khác đi, những nơi đi qua, một mảnh thừa gỗ vụn cũng không có, tất cả đều bị hắn ăn hết, nguyên khí cuồn cuộn đi vào bên trong cơ thể! Tần Thọ niệm khẩu quyết, toàn lực vận chuyển nguyên khí “Bát Cửu Huyền Công”!

Tần Thọ chỉ cảm thấy thân xác mình càng ngày càng mạnh, trong lúc không để ý tầng bốn của “Bát Cửu Huyền Công” lần nữa bắt đầu tăng cấp.

Trước kia hoặc là do nguyên khí không đủ, hoặc là do nhân quả không đủ.

Hiện tại, nguyên khí dồi dào, nhân quả đầy đủ, còn không đột phá thì chờ đến khi nào!

Trong lòng Tần Thọ cười ha ha, há mồm cắn loạn…

Con chim vừa bị Tần Thọ dọa còn chưa kịp rơi xuống, đã lại thấy một tia chớp màu trắng đánh vào cây, bay vòng quanh cây… Sau một cơn chấn động, cái cây này nhanh chóng trở nên thấp xuống, khi phát hiện ra điều gì đó không ổn, nó đã dính vào với con thỏ.

-Thỏ gia hôm nay ăn rau không ăn thịt, các loại chim tạp nham, tránh ra cho ta! Oa!

Con thỏ há miệng phun một mảnh gỗ vụn phun lên mặt con chim.

Con chim dẫn đầu lúc này mới kêu một tiếng rồi bay lên tận trời, rụng mấy cái lông chim, chạy xa.

Tần Thọ thuận tay nắm lấy một cái cây ở trên đỉnh đầu, sau đó vỗ miệng, hét lớn:

-A… a a a a a…

Sau đó Tần Thọ lần nữa hóa thành tia chớp trắng xông ra ngoài, những nơi đi qua, từng cây từng cây đại thụ đều biến thấp, rồi biến mất.

Trước kia, người đốn củi ở Thần Mộc Cốc sẽ giữ lại một cái cọc gỗ, sau đó cọc gỗ sẽ được chăm sóc, một lần nữa nảy mầm rồi lớn… Nếu làm thế này thì các cây có thể tuần hoàn mãi như thế.

Nhưng những nơi con thỏ này đi qua, đừng nói là cọc gỗ, để thuận tiện xử lý, ngay cả rễ cây nó cũng nhổ ra ăn!

Từng con chim kêu ầm ĩ bay lên trời, lúc đầu bay lên rồi lại đậu xuống nơi gần đó, về sau mới phát hiện, bọn chúng vậy mà lại bị một con thỏ đuổi, bắt buộc phải di cư… Không đúng, là không nhà để về. Bắt đầu lưu lạc rồi!



Lỗ đại sư hôm nay ngủ một giấc cũng không yên, mơ loạn hết cả lên, như thể bên tai dường như có người không ngừng cưa gỗ…

Mặt trời đang dần dần lên, Lỗ đại sư ngáp một cái ngồi dậy, mặc dù là thần tiên, có ngủ hay không thì cũng như nhau.

Có điều mặt trời lên là làm, mặt trời lặn thì nghỉ, sớm đã trở thành thói quen của hắn, hắn cũng thích thói quen này.

Đẩy cửa phòng ra, Lỗ đại sư giang hai tay, dùng sức hô hấp lấy không khí mới mẻ lúc sáng sớm, đồng thời từng đạo khí tức màu tím bị hắn hít vào bên trong, sắc mặt càng hồng nhuận, nhịn không được tán thưởng một tiếng:

-Một ngày mới, thật là tốt…

-Ách, đây là cái gì? Ta là ai? Ta đang ở đâu?

Nhưng khi Lỗ đại sư mở mắt ra liền chết lặng…

Lỗ đại sư trợn mắt há mồm nhìn người trước mắt!

Người ở Thần Mộc Cốc, đều không có nơi ở cố định, nhìn trúng cái đỉnh núi nào liền đến ở đỉnh núi đó, rất tùy ý.

Trên thực tế thì, quy củ của Lỗ đại sư ở đây cũng không nhiều, hắn chẳng qua là muốn dọa con thỏ nên mới nói như vậy, để con thỏ thành thật một chút. Ở chỗ hắn nhiều nhất là những quy củ lớn không thay đổi được, còn tiểu tiết thì hoàn toàn không có!

Lỗ đại sư xem ra cũng là một người có linh hồn tự do, mới có thể phát tán tư duy, tự nhiên hòa nhập, cấp độ lĩnh ngộ đạo càng sâu, tác phẩm sáng tác ra mới là tốt nhất.

Cho nên, cho dù là Lỗ đại sư, cũng không ở trong Thần mộc điện mà là ở trên một tòa núi nhỏ.

Ngọn núi nhỏ này không cao, nhưng cảnh sắc lại mê người, bốn phía là cổ thụ muôn hình vạn trạng che trời.

Phòng của Lỗ đại sư ở ngay tại trên một gốc cổ thụ, bốn phía cổ thụ có kết giới, có thể chặn hết thảy tạp âm bên ngoài. Phòng ngừa con cú nửa đêm gõ mộc đầu, quấy rầy sự thanh tĩnh của hắn…

Nhưng mà giờ khắc này, Lỗ đại sư thật sự là có chút hoài nghi cuộc sống, bởi vì trước mặt hắn, đừng nói là cổ thụ, đến một cái cọc của cây cổ thụ cũng không nhìn thấy một cái!

Dưới đất dường như là có cái gì cày qua, bốc loạn hết lên…

Mười dặm xung quang, có vẻ như là chỉ còn lại tòa nhà gỗ dưới chân hắn!

Cái đáng sợ nhất là, mười dặm này chỉ là cảnh tượng ở gần, hướng ra xa nhìn, một mảnh rừng lớn như vậy dường như là bị cự thú càn quét qua, đột ngột mở ra một con đường!

Con đường này hình như là dẫn tới khu Huyền Tự, một đường hướng này, chạy đến mãi phía sau!

-Phía sau… phía sau!

Lỗ đại sư kinh hô một tiếng, đột nhiên quay người ra sau lưng vẫn là một đường lớn, thẳng tắp đến hướng nam! Phía xa, từng khoảng từng khoảng đại thụ nhanh chóng biến mất… cái kia thế mà lại phá hư rừng cây của hắn!

-Này!

Lỗ đại sư hét lớn một tiếng:

-Yêu nghiệt phương nào, nhanh chóng dừng tay!

Nhưng mà vật kia căn bản là không có ý dừng lại, ngược lại càng lúc càng nhanh…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất