Chương 165: Lấy Đức phục người
Lỗ đại sư giận dữ, bay lên trời, nháy mắt hoá thành một đường cầu vồng đuổi theo, tập trung nhìn, Lỗ đại sư trợ tròn mắt…
-Con thỏ! Là ngươi?
Lỗ đại sư nhìn con thỏ béo ở phía dưới thở phì phò, hoảng sợ nói.
Vậy mà, con thỏ vẫn không dừng lại mà tiếp tục gặm một cây cổ thụ!
Lỗ đại sư nhíu mày, đưa tay ra bắt!
Đúng lúc này, cơ thể con thỏ bỗng nhiên tỏa ra từng đạo kim quang, tiếp theo liền nghe thấy con thỏ phát ra tiếng gầm giận dữ, trên dưới toàn thân kim quang óng ánh, như là hoàng kim! Con thỏ giống như một vầng thái dương vậy!
Tiếp đấy bầu trời có một tiếng nổ vang, mây đen hội tụ!
Lỗ đại sư thấy thế, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc:
-Lôi kiếp? Cái này chỉ có thể ở Thiên Đình? Ở đây lấy đâu ra lôi kiếp?
Lỗ đại sư vội vàng lui về phía sau, bố trí tầng tầng cấm chế, phong tỏa bốn phương tám hướng!
Sau đó liền nghe tiếng rầm rầm rầm…
Từng đạo thiên lôi giáng xuống, đánh vào kim sắc trên thân con thỏ, quỷ dị chính là, tất cả thiên lôi đều giáng vào trên thân con thỏ nhưng lại không nổ tung mà lại vặn vẹo trên thân thể con thỏ, sau đó hóa thành một chuỗi xây xích nhỏ chui vào bên trong cơ thể.
Lỗ đại sư nhướng mày: “Kỳ dị!”
Lôi kiếp liên tiếp, kinh động đến toàn bộ đệ tử bên trong Thần Mộc Cốc, tất cả mọi người chạy tới nhìn thấy cảnh này, lập tức trợn tròn mắt!
Lỗ Nhị hoảng sợ nói:
-Đây… đây là có chuyện gì?
Lỗ Nhất nói:
-Ôi trời ạ! Trên đất… cây đâu?
-Bảo hai người các ngươi đi giám sát con thỏ này, hai người các ngươi đã làm cái gì?!
Lỗ đại sư phẫn nộ nhìn chằm chằm hai người họ.
Hai người bị dọa đến run rẩy, thành thành thật thật đem ý nghĩ ngày hôm qua nói ra.
Lỗ đại sư nghe vậy, tức giận đến môi cũng run run, có điều cuối cùng vẫn lắc lắc đầu mà nói:
-Mà thôi, thiên mệnh như thế… Ài…
-Sư phụ, cái con thỏ này sao lại… sao lại gặp lôi kiếp vậy?
-Sư phụ, cái con thỏ này là thành tiên sao? Nhưng mà Tiên Giới có lẽ không có lôi kiếp mới đúng chứ. Lôi Đình là chúng thần, chắc không ai ở thiên giới sẽ dám tùy ý giáng lôi đâu? - Hai người không hiểu hỏi.
Lỗ đại sư lắc đầu nói:
-Lôi Đình trong thiên hạ, ai cũng là thuộc về Lôi bộ quản. Lôi phạt Thiên Quân là lôi phạt trong thiên hạ, Lôi kiếp Thiên Quân là người cai quản kiếp nạn của người phàm thành tiên, nhưng mà bọn họ tuyệt đối không dám ở Thiên Đình tùy ý giáng xuống Thiên Lôi kiếp.
-Không phải bọn họ phát động, vậy thì là ai đã phát động? - Lỗ Nhất kinh ngạc hỏi.
Lỗ đại sư lắc đầu, hắn cũng không biết.
Lôi thuộc về Lôi bộ, như vậy Lôi kiếp xuất hiện, nói không phải Lôi bộ chúng thần làm thì ai tin?
Thế nhưng hắn càng không tin Lôi bộ chúng thần dám mạo hiểm xúc phạm thiên quy để đến giáng một cái xuống con thỏ… Con thỏ có chết hay không hắn không biết, nhưng người giáng lôi chắc chắn chết chắc!
Lôi đại sư không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, híp mắt, một đôi mắt thần dường như muốn nhìn thấu đám mây, nhưng đáng tiếc bên trong mây đen đầy trời, có lực lượng quái lạ nào đó hết sức che chở, Lỗ đại sư căn bản là nhìn không thấu, nhìn không thấu! Cuối cùng lắc đầu nói:
-Không biết… thế nhưng chuyện này có điều kỳ quặc. Chuyện hôm nay, không cho phép nói ra bên ngoài, ai cũng không được!
-Vâng!
Lỗ Nhất Lỗ Nhị lĩnh mệnh, đồng thời truyền lệnh xuống dưới.
Lỗ đại sư nhìn con thỏ dưới mặt đất kia kim quang lóng lánh, không khỏi nghĩ tới lời nói lúc trước khi đi ra khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện, Văn Khúc tinh quân đã đuổi theo nói với hắn.
-Con thỏ đi theo ngươi như vậy, ta cũng không có ý kiến gì, có điều ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi hãy dạy hắn một chút thần thông vô dụng, những cái như công pháp tu hành, thần thông phá hoại tuyệt đối không thể dạy hắn, nhớ kĩ! Nhớ kĩ!
Lỗ đại sư lúc ấy không rõ ý tứ của Văn Khúc tinh quân, chỉ cho là con thỏ này sẽ quấy rối, nhưng mà bây giờ, hắn đã có chút hiểu…
Nhưng cái hắn không hiểu chính là, cái con thỏ này học được phương pháp tu hành ở đâu? Hắn cũng không có dạy mà!
Cùng lúc đó, trên Mặt Trăng, Ngô Cương buông rìu xuống, ngửa đầu nhìn lên hướng của Thiên Đình, đôi mắt dần bị bao phủ bởi một tầng sương trắng, sương trắng tản ra, rõ ràng là cảnh tượng con thỏ độ kiếp ở bên trong Thần Mộc Cốc!
Trong lúc mọi người đang suy tư xem con thỏ này đã tu luyện như thế nào, thì con thỏ lại cười tới nở hoa rồi…
-Oa ha ha… Rốt cuộc cũng đột phá rồi! Rốt cuộc cũng đột phá rồi.
Trong lòng Tần Thọ vui vẻ! Hắn vui không phải là Bát Cửu Huyền Công tăng cấp, mà cao hứng vì hắn rốt cuộc cũng tìm ra được phương pháp tu luyện chính xác! Chỉ cần có thể đột phá, có thể tu luyện là hắn vui vẻ!
Đồng thời, khi Tần Thọ nhìn thấy Thiên Lôi kiếp giáng xuống, kết quả bị thân thể trực tiếp hấp thu, hóa thành nguyên khí cuồn cuộn tiến vào bên trong cơ thể, tế bào toàn thân thoải mái, kích thích cơ thể sau khi được Bát Cửu Huyền Công cường hóa, cơ thể rõ ràng trở nên cứng cáp hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, hắn cười càng vui vẻ hơn, ngửa đầu lên trời cười to!
Kết quả chỉ lúc sau, hắn kinh ngạc phát hiện, thân thể của hắn không thể động đậy được!
Toàn thân kim quang càng ngày càng xán lạn, toàn bộ cơ thể hắn dường như biến thành vàng luôn, đông lại rồi!
Cẩn thận cảm nhận, không phải là do kim quang, mà là do hắn hấp thu những thiên lôi kia!
Những lôi này sau khi tiến vào bên trong cơ thể hắn không có bị tiêu hóa toàn bộ, có một bộ phận đan vào một chỗ, hóa thành từng chuỗi xích, đem toàn bộ bên trong cơ thể của hắn trói lại!
“Đây là cái thứ quỷ gì vậy?” Trong lòng Tần Thọ kinh hô.
Đồng thời mây đen trên bầu trời càng ngày càng trở nên đen hơn, từng đạo lôi đình xuyên qua mây đen, lôi đình cuồn cuộn ngưng tụ hóa thành từng đạo từng đạo xiềng xích, xiềng xích oanh một tiếng liền nhắm thẳng Tần Thọ đến!
Nhìn thấy cảnh này, Lỗ đại sư cũng giật nảy mình.
-Lỗ Nhất hoảng sợ nói:
-Khóa Lôi? Đây là ông trời muốn khóa cái con thỏ này lại, không muốn để cho hắn tăng cấp!
Quả nhiên, xiềng xích kia khác với lôi đình bình thường, không phải là giáng trên người Tần Thọ, mà là từng từng vòng từng vòng trói Tần Thọ lại!
Đồng thời, Tần Thọ cũng kinh hoảng phát hiện, vốn dĩ cơ thể phải tăng cấp nhưng mà lại đang từ từ thoái hóa, vừa rồi mới tăng cấp Bát Cửu Huyền Công vậy mà tinh yếu lại rơi xuống dưới tầng ba!
Lúc này, trong đầu Tần Thọ nghĩ đến một đoạn văn tự bên trong Bát Cửu Huyền Công: “Bát cửu thất thập nhị, tam trọng nhất trọng thiên, nhất thiên nhất cảnh giới, nhất bộ nhất phàm trần!”
Tần Thọ ngày trước không hiểu ý nghĩa của câu này, nhưng bây giờ hắn đã hiểu rồi, Bát Cửu Huyền Công tam trùng thiên chính là giảm bớt, bước qua được chính là thiên phàm khác biệt! Không bước qua được chính là rơi xuống phàm trần.
Hắn muốn bước qua, nhưng là có người không cho!
Tần Thọ không cam tâm, hắn thật vất vả mới có thể đột phá vậy mà lại còn bị chèn ép, hắn không phục!
Tần Thọ gầm thét, ở trong lòng rú lên:
-Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà ta phải làm một con thỏ ngốc cả đời này? Không cần biết ngươi là ai, thỏ gia ta không phục!
-Không phục, ta liền ăn ngươi!
Đúng lúc này, trong đầu Tần Thọ vang lên một âm thanh, âm thanh này có chút quen tai, Tần Thọ mơ hồ nghĩ, đây là âm thanh xuất hiện trong mơ của hắn, âm thanh của một con thỏ ăn ngôi sao.
“Nhưng mà, ngươi ăn như thế nào? Ta đến động còn không động được!” Trong lòng Tần Thọ kêu to.
-Sư phụ, nhìn sư đệ như thế này hình như là hỏng bét rồi? - Lỗ Nhị hỏi.
Lỗ địa sư nhướng mày nói:
-Nơi này là Thần Mộc Cốc, đây là đệ tử của lão tử ta, con mẹ nó ai dám động?
Vừa nói chuyện, Lỗ đại sư cởi áo ngoài, lộ ra nửa thân trên cứng cáp, ngửa đầu nhìn trời, hét lớn một tiếng:
-Không cần biết ngươi là ai, dám động đến đệ tử của lão tử, ngươi là muốn chết! Xem ta lấy đức phục người đây!
Tiếp đó, Tần Thọ nhìn thấy Lỗ đại sư bay thẳng lên trời, đồng thời vẫy tay một cái, một tiếng ầm vang lên, Tần Thọ nhìn thấy Thần Mộc điện bay lên theo, đứng thẳng trên không trung, cuối cùng hắn cũng thấy được toàn cảnh của Thần Mộc điện, đây nào có giống một cây cọc gỗ? Đây là một cái cán rìu!
Lúc này cuối cùng Tần Thọ cũng hiểu lúc trước Lỗ đại sư nói đến Phượng Tê mộc là có ý gì, gia hỏa này không phải là cầm một đoạn, mà là trừ tận gốc để cho hắn làm cán!
Lý do khiến gia hỏa này không ở Thần Mộc điện vì thứ này chỉ là một phần nhỏ của cán rìu lộ ra từ mặt đất…
Nhưng điều khiến Tần Thọ thực sự im lặng là, bên trên rìu của Lỗ đại sư có một chữ Đức to đùng!
Hai mắt Tần Thọ giật một cái, trong lòng kêu lên: “Mẹ nó, đây không phải là lấy đức phục người mà? Đây là lấy Đức chém người thì có! Mẹ kiếp, không chọc vào được!