Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 167: Buôn lậu vũ khí

Chương 167: Buôn lậu vũ khí

-Con thỏ, bị lạnh bụng hả?

Lỗ đại sư quan tâm hỏi, nhưng biểu cảm kia, rõ ràng là đang nói: “Con mẹ nó, ngươi ăn của ta nhiều cây như vậy, đây chính là báo thù! Ha ha…”

-Sư phụ, nếu người còn dám đem cái giẻ lau chân của người để lên trên miệng ta, ta sẽ đem cái chỗ này của người ăn đến cả cây cỏ cũng không để lại. - Mặt già của Tần Thọ tối sầm lại nói.

Lỗ đại sư nghe vậy, ha ha cười nói:

-Ha ha… Đồ ngốc, nương tử của ta làm cho ta cái khăn kia quá lớn, nên ta chia làm hai tấm, một tấm lau mặt, còn một tấm để lau chân. Tấm mới vừa rồi lau cho ngươi là tấm sạch sẽ.

Tần Thọ nghe xong, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lại nghe Lỗ đại sư hoảng sợ nói:

-Ôi trời đất, quên mất lúc nãy ta cầm nhầm rồi…

-Ta giết ngươi!

Tần Thọ ngao một tiếng nhảy dựng lên.

Lỗ đại sư liền nhanh chân chạy.

Tần Thọ kêu ngao ngao đuổi theo.

Sau khi ầm ĩ xong, Lỗ đại sư ngửa đầu lên nhìn trời nói:

-Xem ra cháu trai kia là đi thật rồi.

-Cái gì cháu trai? - Tần Thọ không hiểu hỏi.

Lỗ đại sư nói:

-Bên trong Thiên Đình là không có Lôi kiếp, cho dù là mưa gió, đó cũng phải dựa theo kế hoạch đã định ra mà làm, loại sét này đánh không có căn cứ, lại còn liên tiếp với nhau, nhiều năm như vậy rồi nhưng ta cũng chưa thấy qua bao giờ. Nếu nói đó là hiện tượng tự nhiên, đánh chết ta cũng không tin.

Tần Thọ nói:

-Theo ý của người, thì là có người cố ý nhằm vào ta.

Lỗ đại sư lắc đầu nói:

-Không biết, cũng có thể là có người nhằm vào ngươi, mà thủ pháp làm việc này lại vô cùng sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không lưu lại, còn có một khả năng là do con thỏ nhà ngươi quá hỗn đản, ông trời cũng muốn đánh chết ngươi.

Tần Thọ chắp tay một cái nói:

-Đã nhường đã nhường…

Lỗ đại sư nghe xong, giơ tay lên chính là một cái tát, đánh con thỏ té ngã, nói:

-Đã nhường cái rắm, nhân phẩm của ta vẫn còn rất tốt, không cùng một đẳng cấp với ngươi.

Tần Thọ không tức giận…

Vừa mới trải qua tất cả, hắn đã nhìn ra, Lỗ đại sư chính là độc miệng một chút, yêu thích cái đẹp, có chút bệnh thích sạch sẽ, có chút hống hách, người cũng có chút xấu tính, nhìn tổng thể lại mà nói thì là vẫn có điểm sáng.

Chí ít, rất bao che cho đệ tử…

Tần Thọ rất rõ, Lỗ đại sư đưa hắn rời khỏi đám người, chạy đến trên cái núi hoang vu này, chính là kế câu cá, muốn dụ người đứng phía sau ra để xử lý. Điều này tương đương với việc đang đứng ra giúp hắn, cũng là vì bảo vệ hắn.

Cho nên, cái ân tình này, Tần Thọ sẽ ghi ở trong lòng.

Giống như đã nói trước đó, gia hỏa Tần Thọ này thù rất dai nhưng cũng rất nhớ ân tình, hắn đều có thể cảm nhận được, mỗi một điểm tốt mà người khác đối với hắn.

-Được rồi, ngươi ở lại nơi này đi, nhớ lấy, đừng có chạy lung tung.

Lỗ đại sư mang Tần Thọ đi về Thần Mộc Cốc đến bên cạnh Thần Mộc điện.

Tần Thọ liếc nhìn Thần Mộc điện nói:

-Yên tâm, ta rất ngoan.

Lỗ đại sư nhìn thấy ánh mắt kia của Tần Thọ, lông mày nhướng lên nói:

-Không cho phép ngươi gặm Thần Mộc điện của ta!

Tần Thọ nhún vai nói:

-Yên tâm đi, không đâu, con người ta rất tốt đấy.

Lỗ đại sư gật đầu:

-Tin ngươi một lần.

Sau đó Lỗ đại sư gọi Lỗ Nhất và Lỗ Nhị tới nói:

-Nếu như lại có Lôi kiếp, trực tiếp lấy pháo phá nó! Mặc kệ đó là cái gì, đánh chết rồi thì tính lên người ta!

-Vâng, sư phụ!

Lỗ Nhất Lỗ Nhị lĩnh mệnh.

Lỗ đại sư lúc này mới yên tâm đằng vân mà đi.

Chờ Lỗ đại sư đi, Tần Thọ kinh ngạc hỏi:

-Các ngươi còn có pháo?

Lỗ Nhị hơi ngửa đầu, kiêu ngạo đáp:

-Đương nhiên, chúng ta không chỉ có pháo, muốn diệt thiên lôi, phá thiên cơ giáp các thứ cái gì cũng có. Tóm lại, ngươi ở lại Thần Mộc Cốc, nếu như thiên lôi gì đó lại tới, chúng ta đều có thể diệt hắn!

Lỗ Nhất tương đối trầm ổn hơn nhiều, vỗ đầu Lỗ Nhị nói:

-Đừng ba hoa khoác lác.

Sau đó nhìn Tần Thọ:

-Con thỏ, Thần Mộc Cốc chúng ta không chỉ có pho tượng, bàn ghế, còn có các loại khí giới dùng để tấn công, uy lực vô cùng to lớn, cho dù là Địa Tiên thì cũng có thể một pháo đánh chết. Cho dù có là trên cả Địa Tiên cũng không dám giương oai tại Thần Mộc Cốc của chúng ta. Dù sao, Thần Mộc Cốc chúng ta cũng không phải là tồn tại một mình, bên trên Tượng Thần Cốc còn có một đám thần đó, nếu thật sự có người dám làm loạn ở đây, đối mặt với sự giận giữ của nhiều tượng thần như vậy, cho dù là Đại La Kim Tiên, cũng sẽ bị ăn thiệt.

Tần Thọ giờ mới biết được thực lực cường hãn của Thần Mộc Cốc, thầm nghĩ: “Vốn còn cho là một đám bán gia cụ, kết quả toàn con mẹ nó bán vũ khí, trâu thật, trâu thật…”

-Con thỏ, ta đưa ngươi đi dạo một vòng Thần Mộc Cốc. Còn có, về sau đừng có ăn nhiều cây quý như vậy nữa, những cây này đều là vật liệu thượng hạng để làm các loại khí giới, cơ giáp, uy lực không tầm thường đâu. - Lỗ Nhất dặn dò.

Tần Thọ nhe răng, tỏ ra là đã hiểu, về phần có thật là nghiêm túc nghe hay không, thì không ai rõ.

Cùng lúc đó, Lỗ đại sư một đường bay đến Lăng Tiêu Bảo Điện.

Đến cổng, Thái Bạch Kim Tinh đứng ở cửa, cười ha ha nhìn vào hắn.

Lỗ đại sư còn như há miệng, Thái Bạch Kim Tim đã cười nói:

-Đại sư, ngươi đến là vì Tỏa Linh lôi kiếp đúng không?

Lỗ đại sư gật đầu.

-Việc này Ngọc Đế đã biết rồi, mới vừa rồi Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn đã tới, hắn nói lôi kiếp lần này không phải là do Thiên Quân phóng ra. Còn cái lôi kiếp này đến như thế nào, Thiên Tôn cảm thấy, đó là do tự nhiên hình thành.

Lỗ đại sư cau mày nói:

-Tự nhiên hình thành cái rắm chó… lời nói này ngươi tin không? Ta cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, chắc không phải là Văn thái sư muốn ăn thịt thỏ kho tàu đấy chứ? Còn có, đệ tử của ta chỉ là một con thỏ, tại sao lại có người muốn đi đối phó đệ tử đó của ta chứ? Còn có, đệ tử đó của ta là cái thứ gì vậy? Răng tốt lắm, ta thật sự muốn tháo cả hàm răng của nó ra để làm pháp bảo nữa.

Thái Bạch Kim Tinh lắc đầu nói:

-Đại sư, Văn thái sư không phải người như vậy, nếu thật là do hắn ra tay, lẽ nào hắn còn không thừa nhận. Thân phận của con thỏ, nói thật, ta cũng không rõ nữa. Có điều, cái con thỏ này, dường như cũng có chút lai lịch, đến ngay cả Ngọc Đế cũng không nguyện ý nói nhiều, ngươi cũng ít hỏi chút đi.

-Được rồi, vậy ta không hỏi, có điều cái chuyện sét đánh này các ngươi cũng phải để ý một chút chứ? - Lỗ đại sư hỏi.

Thái Bạch Kim Tinh gật đầu đáp:

-Đã giao cho người của Thiên Cơ Lâu đi tra rồi.

Lỗ đại sư cau mày nói:

-Nếu đã không phải là Lôi bộ làm, vậy nếu như cái đồ chơi kia còn quay trở lại, thì ta sẽ không khách khí đâu.

Thái Bạch Kim Tinh cười nói:

-Đại sư cứ việc động thủ, nếu như có thể tìm được chút manh mối, tự nhiên là chuyện tốt.

Lỗ đại sư gật gật đầu, lúc này mới quay người rời đi.

Chờ Lỗ đại sư đi rồi, Thái Bạch Kim Tinh mới thở dài, thầm nói: “Phi thăng chi cầu, Tỏa Linh lôi kiếp… Cái chuyện lộn xộn này sao lại đều xảy ra vấn đề rồi, ài…”

Tần Thọ cũng không biết Lỗ đại sư đi làm gì, thậm chí cũng không nghĩ nhiều, mặc dù lôi đình lần này rất cổ quái, nhưng Tần Thọ hiểu ra được một đạo lý: thực lực là đạo lý quyết định, không có thực lực, tra không ra là một chuyện, tra ra được thì cũng có thể làm thế nào?

Hai người Lỗ Nhất Lỗ Nhị đưa Tần Thọ đi dạo một vòng Thần Mộc Cốc, cuối cùng Tần Thọ cũng có được cái hiểu đại khái về Thần Mộc Cốc.

Thần Mộc Cốc được phân thành khu sinh sống và khu trồng cây, khu sinh sống chính là khu mọi người có thể tùy ý chọn đỉnh núi để sống và tu luyện, khu trồng cây được phân thành hai khu Huyền Hoàng và khu bình thường.

Khu bình thường là cây phía bên ngoài nhất, như Lỗ Nhị nói, thì đó chính là một đám cây bình thường ở trần gian, không có gì hiếm có cả.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất