Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 166: Câu chuyện của khăn lau

Chương 166: Câu chuyện của khăn lau

Oành!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, cái rìu to lớn lập tức bổ vào đám mây!

Đám mây nổ tung, mây đen sụp đổ!

Có điều Lôi đình kia lại như cũ ngưng tụ vào một chỗ, hóa thành xiềng xích trói chặt lấy Tần Thọ!

Chỉ là bị một búa của Lỗ đại sư quấy nhiễu, Tần Thọ phát hiện, hình như hắn có thể cử động!

Tần Thọ giật giật cổ, sau đó ngửa đầu lên nhìn mây đen trên trời cùng với xích sét, cảm thán nói:

-Sư phụ, người nghỉ ngơi chút, để đó cho ta!

Lỗ đại sư cúi đầu xuống nhìn, nói:

-Ngươi? Có được không?

Tần Thọ nheo mắt đáp:

-Để cho ta thử một chút… Có điều sợi mỳ này hơi dài, có thể là một hơi không ăn hết được…

Tần Thọ hơi ngửa đầu, cắn tiếp một đoạn lên xích sét, sau đó khẽ dùng lực hút!

Hít!

Lôi đình này thật sự bị con thỏ coi như mỳ sợi, hút vào bên trong miệng!

Lỗ đại sư ở bên kia vác một cái rìu to như ngọn núi, chẹp chẹp miệng nói:

-Đúng là gia súc mà, cái này mà cũng có thể ăn… Nhìn dáng vẻ còn giống như là mùi vị không tệ.

Đang nói chuyện Tần Thọ lại hút một cái, lại một đoạn lôi đình bị hắn nuốt vào trong bụng, đồng thời liềm liếm môi, hét lớn:

-Sợ rồi phải không cháu trai? Thức ăn đến rồi, không ăn là muốn đói chết à?!

Lỗ đại sư không rõ Tần Thọ đang nói chuyện với người nào, đột nhiên nhìn thấy đệ tử này đang lầu bầu thì nói thầm: “Con thỏ này điên rồi?”

Nhưng mà Tần Thọ rất rõ ràng, hắn đang không nói chuyện với ai cả, hắn đây là đang nói với chính mình! Nói chuyện với các tế bào trong cơ thể hắn!

Nói là nói chuyện với các tế bào, kỳ thật là nói với chính hắn!

Tế bào căn bản là không có ý thức, cái gọi là nhân quả sợ hãi, cũng không phải là tế bào sợ hãi, mà thực chất là bản năng bên trong Tần Thọ sợ hãi, hắn chính mình cũng không biết là mình sợ, nhưng mà tế bào lại cảm ứng được, phản xạ có điều kiện là không dám ăn, cái này mới dẫn đến tế bào dần dần tự đóng cửa.

Nhưng mà hiện tại, giọng nói của Tần thọ chính là tự huyễn hoặc mình, để tăng thêm dũng khí, đại quân tế bào cũng giống như là bị kích hoạt lên, ngao ngao một tiếng liền mở rộng miệng điên cuồng cắn nuốt lấy tia chớp đang nhập vào trong cơ thể!

Mà sau khi tia chớp tiến vào trong cơ thể Tần Thọ, đối với với tế bào đang điên cuồng liền lập tức sụp đổ!

Những cái xiềng xích bé nhỏ kia liền bị kéo đến hỗn loạn, bị dạ dày đảo lộn, toàn bộ hóa thành nguyên khí bị cơ thể hấp thu!

Tần Thọ chỉ cảm thấy cơ thể lớn mạnh thêm mấy phần, lập tức vui vẻ, trong lòng cười ha ha, hít hít ăn một mảng lớn xích sét!

Xích sét bị ăn như thế, cũng có chút đỡ không được, răng rắc một tiếng lập tức vỡ nát, sau đó tiêu tan trong không khí.

Lỗ Nhị kinh ngạc xem một màn này, hỏi Lỗ Nhất:

-Đại ca, ngươi đã gặp qua kiểu độ kiếp như thế này chưa? Con thỏ thế mà lại đi ăn Lôi kiếp!

Lỗ Nhất lắc lắc đầu đáp:

-Chưa thấy bao giờ… Về sau chớ có chọc vào con thỏ này, quá mạnh rồi.

Lỗ Nhị gật đầu theo.

Các đệ tử khác nhìn thấy cảnh này, cũng nhìn Tần Thọ như là nhìn thấy quái vật, yên lặng xếp Tần Thọ vào đội ngũ không thể chọc vào được.

Mây đen bị đánh tan, Lôi kiếp bị ăn hỏng, trên bầu trời lần nữa khôi phục sự sáng sủa.

Lỗ đại sư vung tay lên, cái rìu siêu lớn bay trở về trên núi, oanh một tiếng đập vào trong đất, đất đá bốn phía bắn tung tóe, trong chớp mắt đỉnh núi kia lại khôi phục như lúc ban đầu, Thần Mộc điện trên núi lại dựng đứng lên một lần nữa…

Có điều sau khi nhiền thấy bản thể của Thần Mộc điện, Tần Thọ cũng không tiếp tục tin đây là cung điện nữa.

-Con thỏ, đi theo ta, ta có việc muốn nói với ngươi.

Lỗ đại sư bay xuống, vỗ vào đầu con thỏ nói.

Vừa rồi Tần Thọ cũng nhìn thấy Lỗ đại sư liều mạng vì mình như thế nào, cho nên lúc trước mới chủ động sửa lại xưng hô, không gọi là Lố ẩm ướt nữa mà gọi là sư phụ.

Bây giờ sư phụ có lệnh, dù Tần Thọ có ngang bướng, nhưng cũng nhu thuận đi theo.

Trên thực tế, hắn cũng có một bụng nghi vấn muốn hỏi.

-Còn thất thần ra đấy làm gì? Đều không có việc gì để làm đúng không? Cút đi làm việc đi! Lười biếng nữa, ta sẽ để cho đói mấy ngày!

Lỗ đại sư vừa trừng mắt lên, tất cả mọi người đều tản đi tan tác như chim muông.

Bò lên trên một ngọn núi gần đó, Lỗ đại sư vỗ vỗ một cục đá ở bên người, ra hiệu cho Tần Thọ ngồi xuống.

Hai người ngồi song song ở trên đỉnh núi, Lỗ đại sư thở dài một hơi, sau đó đưa tay ra sờ vào ngực…

Tần Thọ nghĩ nghĩ, trong lòng tự nhủ: “Đây là có tâm sự, muốn uống một chén hả?”

Kết quả liền thấy Lỗ đại sư lấy ra một chiếc gương, soi vào cái gương, sau đó mắng:

-Quả nhiên, kiểu tóc lại loạn rồi! Lôi kiếp đáng chết!

Tần Thọ:

-…

Lỗ đại sư loay hoay chỉnh lại kiểu tóc của mình cho đẹp, rồi thu hồi tấm gương, lúc này mới nói:

-Con thỏ, ngươi có biết ngươi là thứ gì không?

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Lần sau chỉ cần hỏi ta là chủng loại gì, ta cũng không biết ta là chủng loại gì, người có biết không?

Lỗ đại sư lắc đầu:

-Ta cũng không biết…

Tần Thọ:

-…

Lỗ đại sư nói:

-Có điều Lôi kiếp này có vấn đề, về sau ngươi cẩn thận một chút, đừng có chạy lung tung. Chỉ cần ngươi ở trong ba mẫu đất của ta đợi, nếu nó lại đến, ta sẽ xử nó.

Mặc dù lời này nghe rất thô lỗ, nhưng mà Tần Thọ nghe lại cảm thấy rất ấm ấp, vì vậy nói:

-Cảm ơn, sư phụ.

-A? Ngươi bây giờ không gọi ta là Lố ẩm ướt nữa? - Lỗ đại sư cười nói.

Tần Thọ ngáp một cái nói:

-Nếu người không cho ta về nhà, ta sẽ lại gọi người là Lố ẩm ướt.

Lỗ đại sư ha ha cười nói:

-Muốn về nhà thì cố gắng học tập đi, đạo bên trên Thần Mộc điện, ngươi có thể hiểu ra một đạo, ta không những cho ngươi mỗi ngày đều có thể về nhà, mà còn là ta đưa người về. Đương nhiên, ngươi cũng có thể thử biện pháp khác một chút, không nói những cái khác, ta là người rất dễ nói chuyện, là lấy đức phục người.

Sau khi Tần Thọ gặp được Đức của sư phụ, trực tiếp trợn tròn mắt, cái này còn gọi là dễ nói chuyện? Đây chính là lười nói nhảm, cứ đánh đi thì có.

-Ta đối với chỗ của người hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc là ở đây làm cái gì? Điêu khắc gỗ sao? Hay là phụ trách làm bàn, ghế? - Tần Thọ hỏi.

Lỗ đại sư lắc đầu nói:

-Những cái ngươi nói chúng ta đều làm, tất cả có dính dáng đến gỗ chúng ta đều làm. Tu hành mà, không phải là vì muốn thành thần tiên tiêu dao tự tại sao? Muốn tiêu dao, thì tâm phải tiêu dao trước, tùy tâm sở dục, thuận theo tự nhiên, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Tần Thọ nghe xong, con mắt lập tức sáng lên:

-Thật?

Lỗ đại sư lấy khăn ra lau lau nước bọt trên miệng Tần Thọ nói:

-Những cây gỗ này ngươi có thể tùy ý lấy, nhưng không được phép ăn!

Tần Thọ yên lặng, không được phép ăn, thì lấy gỗ làm gì?

Cùng lúc đó, Tần Thọ nhăn mũi hỏi:

-Cái khăn này của người là để làm gì vậy? Sao có mùi lạ thế?

Lỗ đại sư nói:

-Trước kia ta là một người thợ mộc, vì tìm kiếm vật liệu gỗ tốt, nên thường xuyên ở lại trong rừng, trong rừng núi không khí ẩm nặng, trèo núi lội nước, không nói những cái khác, chân không chịu được nổi. Về sau nương tử của ta làm cho ta một tấm vải, để cho ta lau chân, sau khi chân khô rồi, vẫn là… ách, con thỏ, ngươi sao thế?

-Ọe… - Con thỏ không nhịn được nôn khan…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất