Chương 169: Có đau hay không
Lỗ Nhị đứng dậy:
-Ta đi.
Lỗ Nhất ngạc nhiên hỏi:
-Lỗ Nhị, ngươi đi đâu?
Lỗ Nhị xoa tim, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
-Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy trong lòng biệt khuất, ta đi giải sầu một chút... Nói thật, ta có chút hoài nghi nhân sinh, thiệt thòi ta còn tự cho mình là thiên tài, kết quả ngay cả con thỏ cũng không bằng. Khó chịu...
Lỗ Nhất nghe vậy thì mở miệng khuyên nhủ:
-Đừng như vậy, nghĩ thoáng một chút, không phải sư phụ đã dạy chúng ta, phải thả lỏng tâm tính mới có thể thành đại sự sao. Cái con thỏ này vốn là bất phàm, đọc được một ngày cũng không có gì kỳ quái. Ngươi xem ta nè, ta không có tức giận, bởi vì ta biết, mặc dù hắn bất phàm, nhưng chung quy cũng chỉ là một con thỏ, chắc chắn không đọc được qua ba ngày.
Lỗ Nhị hỏi:
-Nếu như hắn đọc qua ba ngày thì sao, ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy không?
Lỗ Nhất ha ha cười nói:
-Đương nhiên!
Ba ngày qua đi.
Lỗ Nhị bỗng nhiên thấy Lỗ Nhất đứng dậy, ủ rũ, xám xịt rời đi bèn hỏi:
-Lỗ Nhất, ngươi đi đâu.
Lỗ Nhất chán nản đáp:
-Trong lòng buồn phiền...
Lỗ Nhị:
-Không phải ngươi nói ngươi sẽ bình tĩnh đối mặt hết thảy sao.
Lỗ Nhất âu sầu nói:
-Hiện tại ta còn không bình tĩnh.
Lỗ Nhị ngạc nhiên, nhìn Lỗ Nhất không nhúc nhích, chán nản, có vẻ như đúng thật là không bình tĩnh...
Lỗ Nhị nói:
-Đi thôi, cùng đi đi...
-Lỗ Nhị, không cần an ủi ta, trong lòng ta khó chịu. - Lỗ Nhất nói.
Lỗ Nhị đáp:
-Ta cũng thế... Lỗ Nhất, ngươi nói xem con thỏ kia đến cùng là cái chủng loại gì?
Lỗ Nhất:
-Chúng ta có thể không đề cập tới con thỏ được không, ngươi nhắc đến chuyện con thỏ, ta lại muốn thổ huyết...
Lỗ Nhị:
-Được rồi, không đề cập nữa, nếu ai nhắc lại, chúng ta liều với hắn!
Lỗ Nhất nắm chặt nắm đấm nói:
-Đúng, nếu ai nhắc lại, đánh hắn! Bất kể là ai!
-Hai vị đạo hữu, xin hỏi, các vị có thấy một con thỏ không, hắn là người mới đến Thần Mộc Cốc của các vị học tập.
Đúng lúc này, một giọng nói nhu hòa mềm mại vang lên từ phía sau lưng hai người.
Hai người nghe xong thì nhìn nhau, trong mắt hung quang đại thịnh, thật sự là thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới, cho là huynh đệ chúng ta là đánh rắm sao, thật sự cho là chúng ta sẽ không đánh người à?
Thế là hai người quay đầu chuẩn bị mắng to, kết quả vừa quay đầu lại, chỉ thấy một tiên nữ mặc đồ trắng, tay như bạch ngọc, da trắng nõn nà, cổ cao như cổ ngỗng, răng như ngà voi, trán mày ngài, môi đỏ tươi, răng trắng tinh, mắt sáng liếc nhìn, nụ cười duyên dáng, đôi mắt đẹp mong chờ, quả nhiên là một vẻ đẹp khuynh thành! (hai tên này miêu tả kinh dị quá. Đấy mà là tả người đẹp à? Cáu!!!)
Trong nháy mắt đó, hai người như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, ngu ngơ tại nguyên chỗ.
Cái gì mà tôn nghiêm, phẫn nộ, muốn đánh người... Quên hết đi.
Lỗ Nhất đứng thẳng tắp cái eo theo bản năng, hất cằm lên, hóp bụng dưới, điều chỉnh tinh khí thần ra đến tốt nhất, đưa tay làm lễ nói:
-Vị tiên tử này, có phải muốn tìm một con thỏ gọi là Tần Thọ không?
Lỗ Nhị nghe xong, mới hồi phục tinh thần lại, vụng trộm truyền âm hỏi:
-Không phải ngươi nói muốn đánh người sao?
Lỗ Nhất truyền âm đáp:
-Ngươi câm miệng cho ta! Để cho ngươi động thủ, ngươi có thể hạ thủ được không. Lại nói, ngươi còn dám châm ngòi ly gián, ta đánh chết ngươi!
Lỗ Nhị nói:
-Móa, ngươi đây là ngay cả mặt cũng không cần rồi!
Lỗ Nhất thô lỗ đáp:
-Nói chuyện cũng thối lắm, mặt tính là gì.
Lỗ Nhị vậy mà không phản bác được...
-Con thỏ nhà ta đã vài ngày không có về nhà, trong lòng tiểu tiên lo lắng. Hai vị đạo hữu có thể hỗ trợ thông báo một tiếng hay không, tiểu tiên Hằng Nga đến từ Nguyệt Cung bái kiến Lỗ đại sư cốc chủ Thần Mộc Cốc, muốn gặp con thỏ kia một lần.
Người tới chính là người ở nhà ngây người cả bốn ngày, đợi mãi nhưng không thấy con thỏ trở về - Hằng Nga.
Một ngày không gặp, Hằng Nga nhịn, nhưng con thỏ này liên tiếp mấy ngày đêm không về nhà ngủ, rốt cuộc nàng không bình tĩnh được nữa, sáng sớm thu dọn đồ đạc chạy đến tìm con thỏ.
Lỗ Nhất nghe vậy, mỉm cười, bày ra bộ dáng tự nhận là hoàn mỹ nhất, mỉm cười, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt khẩu hình phát âm...
Kết quả... Lỗ Nhị nói:
-Đương nhiên không có vấn đề, tiên tử đi theo ta, ta dẫn tiên tử đi gặp lão sư chúng ta!
-Đa tạ đạo hữu. - Hằng Nga tiên tử nói cảm tạ sau đó đi cùng Lỗ Nhị.
Lỗ Nhất đứng lung lay trong gió, thật lâu sau mới gầm thét trong lòng: "Lỗ Nhị, tên khốn nhà ngươi! Có người đi đoạt lời kịch của người khác như ngươi sao!"
-Tiên tử có chỗ không biết, lão sư nhà chúng ta làm người phóng khoáng nhất. Nếu chỉ là muốn gặp con thỏ một lần, chắc chắn người sẽ đồng ý. - Lỗ Nhị vỗ bộ ngực bảo đảm nói.
Hằng Nga mừng rỡ:
-Thật sao?
Lỗ Nhị ha ha cười đáp:
-Đó là đương nhiên! Coi như sư phụ không cho, không phải còn có ta đây sao, ta sẽ giúp tiên tử nói tốt vài câu.
Hằng Nga vội vàng nói cám ơn:
-Đa tạ.
-Tạ cái gì chứ, tuy Lỗ Nhị đứng hàng lão tam, mặc dù lời nói chưa chắc đã có tác dụng, nhưng là nếu tăng thêm ta thì sẽ không thành vấn đề. Chúng ta chính là đệ tử mà sư phụ yêu quý nhất, dù cho sư phụ không cho tiên tử gặp, chúng ta cầu tình giúp cũng trăm phần trăm có thể gặp đến.
Nói lời là Lỗ Nhất đang đuổi theo phía sau.
Hằng Nga mỉm cười đáp:
-Đa tạ đạo hữu.
Lỗ Nhị bị cướp lời kịch, rất khó chịu, nắm lấy cơ hội vội vàng nói:
-Cái gì gọi là chưa chắc có tác dụng, không phải ngươi cũng chỉ là xếp hàng lão nhị thôi sao, cũng không phải đại sư huynh...
-Đại sư huynh thì thế nào, không có đại sư huynh, chúng ta lên nói chuyện chẳng lẽ không dùng được sao?
Lỗ Nhất trừng mắt liếc Lỗ Nhị.
Lỗ Nhị lập tức nói:
-Đúng, đúng đó… ta nói chuyện có tác dụng. Tóm lại, tiên tử, ngươi yên tâm mười hai thành đi, chuyện này chúng ta giúp được!
-Rất đa tạ hai vị đạo hữu, thế nhưng các vị nói chuyện giúp ta, Lỗ đại sư có thể không vui hay không?
Hằng Nga khéo hiểu lòng người, suy nghĩ giúp hai người.
Hai người nghe xong, lập tức như nở hoa trong lòng:
-Làm sao có thể, sư phụ yêu thích hai chúng ta còn không kịp! Tóm lại, chuyện này, bao hết trên người chúng ta đi!
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã mang theo Hằng Nga đi vào bên trong phòng khách của Lỗ đại sư, mấy phút đồng hồ sau, liền nghe bên trong phòng khách truyền ra giọng nói hùng hổ của Lỗ đại sư.
-Không được!
Sau đó giọng nói của Lỗ Nhị vang lên:
-Sư phụ, con có chuyện muốn nói.
-Cút!
- y...
Lỗ Nhị xám xịt cút đi ra.
Lỗ Nhất suy nghĩ một chút nói:
-Sư phụ, không phải chỉ là từ xa xa nhìn một chút thôi sao...
-Ngươi cũng cút!
Mặt mo của Lỗ Nhất cũng nóng hổi bước theo Lỗ Nhị ra ngoài.
Ngoài cửa lớn Lỗ Nhất và Lỗ Nhị nhìn nhau, cuối cùng thở dài một tiếng:
-Chết tiệt, hôm nay thật mất mặt, mặt mũi bị ném đến nhà bà ngoại luôn rồi...
Ở bên trong đại sảnh.
-Lỗ đại sư, người cái này...
Hằng Nga không ngờ tính tình của Lỗ đại sư lại nóng nảy như vậy, cũng có chút nao nao.
Sau khi Lỗ đại sư đuổi hai tên đệ tử ra ngoài, bắt chéo hai chân nói:
-Không có gì, hai cái đồ đần này lưu lại cũng vô dụng. Tóm lại, không được!
Hằng Nga tiên tử nhíu mày hỏi:
-Vì cái gì?
Lỗ đại sư nói:
-Con thỏ kia đang xem bảo điển trấn cốc của Thần Mộc Cốc chúng ta, cái bảo điển này một người cả một đời chỉ có thể mở ra một lần. Thời gian đọc càng dài thì học được càng nhiều bản lĩnh, cũng lấy được càng nhiều chỗ tốt. Ta biết, ở trong lòng ngươi hắn rất quan trọng, nhưng nếu ngươi đi gặp, nói không chừng con thỏ kia liền sẽ phân thần không đọc sách, hủy đi tiền đồ cả đời, chẳng phải là rất đáng tiếc sao.
Hằng Nga kinh ngạc nói:
-Ngọc Nhi thật sự có cơ duyên này ư?