Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 170: Thiên tài

Chương 170: Thiên tài

Hằng Nga vẫn lo lắng nói:

-Chúng ta xem từ xa được không?

Lỗ đại sư nghĩ một lát, vung tay lên, bức tranh trên vách tường vặn vẹo, mặt trên bức tranh, cái búa dần dần biến mất, một tòa núi nhỏ xuất hiện, trên núi có một bức tượng gỗ ngồi xổm, cầm quyển sách đọc…

-Ta chỉ có thể làm đến vậy, nếu ngươi không để ý tương lai của hắn, ngươi có thể hỏi hắn. - Lỗ đại sư nói.

Hằng Nga nhẹ nhàng thi lễ trả lời:

-Đa tạ đại sư, tiểu tiên đã hiểu.

Lỗ đại sư vừa lòng gật đầu nói:

-Như vậy mới đúng!

Hằng Nga hỏi:

-Đại sư, vậy quyển sách kia không thể đóng lại sao?

-Tuyệt đối không thể! - Lỗ đại sư nghiêm túc nói.

-Từ xưa đến nay không ai có thể mở nó ra lần thứ hai! Hơn nữa vừa nhìn thấy sẽ bị mụ mị, không thể tự kiềm chế, cho tới lúc không nhìn được nữa, không thể tiếp tục lĩnh ngộ mới thôi. Trừ khi có người đánh thức, nếu không, đừng nói tự cắt đứt, ngay cả bất kỳ thủ đoạn gì cũng sẽ không dứt ra được.

Lỗ đại sư nói xong, hỏi:

-Có muốn ăn chút hoa quả không?

Hằng Nga lắc đầu trả lời:

-Cảm ơn đại sư, ta chỉ nhìn một chút thôi.

Lỗ đại sư cũng không để ý đến Hằng Nga, ăn táo một mình.

Đúng lúc này, Hằng Nga nói:

-Đại sư, vì sao ta cứ cảm thấy miệng Ngọc Nhi động đậy suốt?

Lỗ đại sư cười nói:

-Không thể, chúng ta nhìn kỹ một chút.

Vừa nói chuyện, Lỗ đại sư vung tay, hình ảnh con thỏ bắt đầu to lên, kết quả nhìn qua một cái, Lỗ đại sư vốn đang tươi cười chợt cứng ngắc, miệng há lớn, quả táo trong miệng rơi trên mặt đất…

-Miệng con thỏ này thật sự đang động đậy!

Lỗ đại sư vẻ mặt không thể tin được, sau đó vung tay.

Hằng Nga vội vàng đuổi theo, Lỗ đại sư thấy vậy lập tức giơ tay, ý bảo nàng đừng lại gần.

Mà Lỗ đại sư vô thanh vô thức không một tiếng động đến trước mặt con thỏ để quan sát, quả nhiên miệng con thỏ này không những còn động đậy mà còn đang lầm bầm!

Lỗ đại sư lắng nghe, lời nói của con thỏ càng rõ ràng:

-Ngâm nước chảy ra, còn phương bắc thì chảy vào đồi sông Lăng Dương, là loài di cư, thân mình cá, đầu rắn có sáu chân, mắt như tai ngựa, ăn vào khiến người không gặp ác mộng, cẩn thận đề phòng tính hung dữ. Ừm. Thôi thì nuôi dưỡng, về sau ăn chân giò...

-Sinh ra ở Thạch Hồ, hồ này luôn có băng. Dài bảy tám thước, có hình dạng giống cá chép và có màu đỏ, ở dưới nước vào ban ngày, biến thành người vào ban đêm. Gai không đâm thủng, nấu lên không chết, nấu cùng hai miếng ô mai thì chết. Đề nghị thịt kho tàu…

-Trên núi Thanh Ngưu có dã thú, hình dáng giống như hồ ly chín đuôi, âm thanh giống như một đứa bé, có thể ăn thịt người, người ăn không nhiễm khí yêu tà. Gợi ý: món đuôi chồn hầm xì dầu...

-Có một loài chim điểu, dáng như chim trĩ, đầu vằn, cánh trắng, chân vàng, ăn vào ngăn đau nhức, nổi mẩn ngứa. Gợi ý: cánh gà cay...

Có chim chóc, thú dữ, chuột cống, ăn vào thì, ăn vào thì, ăn vào thì...

Lỗ đại sư càng nghe nói, sắc mặt của hắn càng tối sầm lại. Vốn để cho con thỏ xem "Luyện Khí Tổng Cương" này là để nó học cách luyện công thế mà nó lại xem giống như đang xem sách dạy nấu ăn!

Cố nén cảm xúc muốn tát cho con thỏ một cái, Lỗ đại sư thấy "Luyện Khí Tổng Cương" vẫn còn mở nên không dám làm phiền, hắn bèn trốn sang một bên giận dữ quan sát.

Hằng Nga vẫy tay ở phía xa, Lỗ đại sư bất lực bay tới rồi nói:

-Ngươi đang nuôi cái gì? Đọc "Luyện Khí Tổng Cương" của ta giống như xem sách dạy nấu ăn, hắn có tiền đồ sao?

Hằng Nga sửng sốt một chút, nghĩ đến đức hạnh của con thỏ, làm ra chuyện này đúng là không có gì bất ngờ, nên nói:

-Đại sư chớ trách, Ngọc Nhi đã đói mấy vạn năm rồi. Đoán chừng là đói đến sợ.

Lỗ đại sư lắc đầu bất lực:

-Quên đi, may là sách vẫn còn mở, nếu không thì chẳng làm gì được.

-Đại sư, ngài chắc chắn lúc đọc sách không thể làm gì khác sao? - Hằng Nga đột ngột hỏi.

-Ta đã nói như vậy bao nhiêu lần rồi, không! Không! Không! Tuyệt đối! Từ xưa đến nay không có ai làm được chuyện đó! - Lỗ đại sư trấn an vững vàng, vỗ ngực một cái nói.

Tuy nhiên, ánh mắt của Hằng Nga lại cực kỳ quái dị, Lỗ đại sư vô thức nhìn con thỏ, thấy con thỏ đặt cuốn sách xuống, lấy ra một cái củ cải mà ăn.

-Cái này… tên này còn rảnh ăn củ cải sao?!

Lỗ đại sư tá hỏa, vội vàng chạy tới, quả nhiên thấy con thỏ không chỉ ăn củ cải, bên cạnh còn có một bình rượu! Thậm chí, con thỏ còn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lỗ đại sư.

-Sư phụ, người ta đang đọc sách, đừng đi qua đi lại trước mặt ta.

Lỗ đại sư nhìn xuống "Luyện Khí Tổng Cương" vẫn đang mở, nhưng đột nhiên cuốn sách gập lại ngay lập tức, như thể không muốn cho hắn xem.

Tần Thọ trợn mắt một cái, vẻ mặt chán ghét nói:

-Sư phụ, người mau cút đi, quyển sách này không thích người.

Sau đó, Tần Thọ lại mở sách ra...

Hai mắt Lỗ đại sư gần như lồi ra ngoài, quay đi, quả nhiên cuốn sách mở ra, con thỏ vẫn thản nhiên ăn uống...

Lỗ đại sư giơ tay tát chính mình một w0cái rồi lẩm bẩm:

-Nhất định là ngươi đang nằm mơ, tỉnh lại đi!

Ba!

-Mẹ nó, đau quá, không phải là mơ...

Lỗ đại sư xoa xoa mặt, nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt. Đầu óc hoàn toàn suy sụp.

-Sư phụ, nếu người không có chuyện gì thì lấy cho ta một ít đồ ăn ngon. Ta ăn củ cải, rau và trái cây cả ngày, miệng sắp muốn phun ra chim rồi đây. - Con thỏ nói.

Lỗ đại sư nghe xong không những không tức giận mà còn cười lớn:

-Đọc sách, Ha ha ... Thiên tài! Thực sự là thiên tài! Ăn thịt đúng không? Chờ đã, ta sẽ lấy thịt cho ngươi! Ăn đi! Ăn uống no đủ sẽ có sức đọc! Ha ha...

Nói rồi Lỗ đại sư mừng rỡ chạy đi.

Thấy vậy, Hằng Nga nhanh chóng hỏi

-Đại sư...

-Đi đi, đến thăm nó đi.

Lỗ đại sư đã đi biệt ảnh.

Hằng Nga bất lực mỉm cười, bước đến, hỏi:

-Ngọc Nhi, đây có phải là lý do tại sao em không về nhà vào buổi tối không?

Tần Thọ nghe vậy, lỗ tai run lên, đột nhiên ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo lọt vào mắt, sau đó chạy tới kinh hô, xông vào trong lòng Hằng Nha, gào khóc rối rít.

-Hằng Nga muội tử, ta nhớ nàng chết mất... Sư phụ của ta không cho ta về nhà, thậm chí còn bắt ta đọc sách, không có cái gì thú vị...

Hằng Nga bất lực ôm lấy con thỏ, nói:

-Được, được rồi, không phải ta tới gặp em rồi sao? Để ta xem, có đói thành gầy không?

-Ta gầy, quá gầy, đói không còn sức, nhanh nhanh mở một yến hội cho ta… - Con thỏ kêu gào ầm ĩ.

Phía xa, Lỗ Nhất Lỗ Nhị thấy vậy đồng thanh chửi rủa:

-Đồ cầm thú!

-Hình như hắn tên là Tần Thọ… - Lỗ Nhị đột nhiên nói.

Lỗ Nhất nắm chặt trong lòng nói:

-Vậy ta còn không bằng cả cầm thú?

Lỗ Nhị gật đầu...

Sau đó hai huynh đệ ôm ngực đau lòng xoay người rời đi, vừa đi vừa nói:

-Lỗ Nhất/Nhị, đừng khuyên ta, để cho ta yên lặng, đau khổ...

Không lâu sau, Lỗ đại sư quay lại, không biết đi đâu một vòng rồi khiêng cái đĩa lớn như xe tải về, đặt xuống mặt đất, bên trên không biết là con gì, dù sao cũng vô cùng lớn, bị nướng vàng rộm, hương thơm bay mười dặm.

Tần Thọ vừa nhìn liền kích động kêu lên:

-Sư phụ, đây là cho ta sao?

Lỗ đại sư trừng hắn một cái:

-Nghĩ hay nhỉ, đây là cho tiên tử! Của ngươi đây!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất