Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 171: Không cắn nổi

Chương 171: Không cắn nổi

Vừa nói chuyện, Lỗ đại sư vừa móc ra một gói giấy dầu, không to bằng một bàn tay, ném cho Tần Thọ, Tần Thọ gỡ ra xem, chỉ thấy bên trong là một con chim nướng chín, là một con chim không biết là chủng loại gì, nhỏ hơn cả một con gà con…

Tần Thọ lập tức đen mặt:

-Sư phụ, người cho ta ăn cái này?

-Thế nào? Chê nhiều thì ngươi kéo hai chân trả lại cho ta. - Lỗ đại sư nói.

Tần Thọ tức nghiến răng hô to một tiếng:

-Ta liều mạng với người!

Sau đó Tần Thọ nhảy lên trên không, nhào vào bên trên đống thịt nướng to kia, ôm lấy bắt đầu ăn...

Thấy cảnh này, Lỗ đại sư cười, Hằng Nga cũng cười.

Cơm nước no nê, Lỗ đại sư nhìn dáng vẻ Tần Thọ ôm "Luyện Khí Tổng Cương" tiếp tục lật, cái mặt mày hớn hở kia...

-Sư phụ, cái thực đơn này của người, người lấy từ đâu vậy? - Tần Thọ hỏi.

Lỗ đại sư tức thiếu chút nữa đập một chai rượu lên đầu con thỏ, kêu lên:

-Thực đơn cái gì?! Đây là "Luyện Khí Tổng Cương"! Có trời mới biết cái này là từ đâu tới, dù sao nó cũng có tuổi rồi. Phía trên có vô số bút ký tâm đắc của các vị tiên hiền, một lần nhìn liền có được lợi ích không nhỏ. Vậy mà tiểu tử ngươi có thể tùy ý lật xem, đúng là con mẹ nó gặp quỷ, ông trời đúng là bị mù.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Hẳn là mù, nếu không cũng không để cho ta đi theo người học tập.

Lỗ đại sư trực tiếp ném một chai rượu lên trán con thỏ, kết quả con thỏ này hơi ngửa đầu, lăn cùng một chỗ với chai rượu, dát két bụp bụp nhai lấy, khóe miệng chảy đầy rượu…

Hằng Nga thấy thế, vừa cười vừa cầm một cái khăn tay giúp hắn lau miệng...

Lỗ đại sư nhìn thấy hai người bày ân ái, tròng mắt cũng đỏ, cuối cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:

-Ài, xem ra ta cũng phải tìm bạn già...

Tần Thọ lườm hắn một cái nói:

-Với cái tính tình nóng nảy này của người, tìm bạn già, đoán chừng ngày thứ hai là người ta bị người đánh chết.

Lỗ đại sư nghe nói như thế, chẳng những không có tức giận, ngược lại giật cả mình, tựa như là nghĩ đến chuyện kinh khủng gì, đồng thời theo bản năng mà sờ lên hai bên xương bánh chè, thầm nói:

-Được rồi, sau này hãy nói đi.

Sau đó Lỗ đại sư nói:

-Con thỏ, "Luyện Khí Tổng Cương" ngươi cầm lấy đi, lúc nào lĩnh hội được thứ bên trong, lúc ấy trả lại cho ta. Nhưng mà, ngươi nhanh lên, nếu không đệ tử mới tới thì bọn họ không có thứ để xem.

Tần Thọ nói:

-Lúc nào đưa cho người cũng được hết, dù sao ta cũng đã xem gần hết rồi.

Ba!

Lỗ đại sư lại ném một chai rượu vào trán con thỏ, lơ đễnh nói:

-Thế nào? Từ bỏ?

Lỗ đại sư cả giận nói:

-Đồ không biết cố gắng nhà ngươi, ai bảo ngươi nhìn thực đơn khụ khụ… đọc sách là phải xem nhiều phương pháp luyện khí, xem nhiều trải nghiệm tâm đắc của tiền bối! Hiểu chưa?

Hằng Nga cũng nói:

-Ngọc Nhi, cơ hội khó có được, cũng may mà đại sư đối tốt với em như thế, em phải nắm lấy cơ hội, không được ham chơi.

-Không phải không được ham chơi, mà là không được tham ăn! - Lỗ đại sư sửa lại.

Tần Thọ nhấp miệng nói:

-Biết, biết... không phải ta đang xem đây sao?

-Con thỏ, ta hỏi ngươi, ngươi làm sao có thể tùy tiện lật quyển sách này? - Lỗ đại sư là thật hiếu kỳ, đã nhiều năm như vậy, hắn một mực không làm gì được quyển sách này. Kết quả con thỏ này lại giải quyết được tâm bệnh của hắn.

Tần Thọ nghĩ nghĩ, hồi ức về tới đêm qua.

Trên thực tế, lúc Tần Thọ nhìn quyển sách này lần đầu tiên, chính xác là hoàn toàn nhìn đến mê mẩn, quên đi hết thảy.

Nhưng mà nhìn liên tiếp hai ngày, hắn bị đói tỉnh...

Thế là, Tần Thọ thu sách, bắt đầu ăn cái gì, ăn chút gì, lúc muốn xem lại, kết quả sách này không mở được.

-Ai nha, làm sao lại không mở được vậy nhỉ? - Tần Thọ lật nửa ngày, kết quả sách này vẫn giống như là tấm sắt.

Đang lúc Tần Thọ nghi hoặc, trên sách nhiều thêm một hàng chữ, trên đó viết: Một người một đời chỉ có thể mở một lần.

Tần Thọ thấy, lập tức trợn tròn mắt, thầm nói:

-Chỉ có thể mở một lần? Còn có thứ quy củ này.

Sau đó sách lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Tần Thọ lật qua lật lại quan sát nửa ngày, xác định thật sự không lật được, sờ sờ cái bụng nói:

-Mà thôi, lật không ra thì lật không ra đi, dù sao thỏ gia ta cũng đã xem hết thực đơn. Còn lại, nếu là nhìn ngươi đến mức phát đói, vậy thì ăn ngươi làm đồ ăn khuya đi.

-Ha ha... Ăn ta, ngươi cảm thấy ngươi được sao? - Bên trên cuốn sách vàng lại hiện thêm một hàng chữ.

Tần Thọ nhìn thấy lập tức không vui:

-Nam nhân còn lâu mới có thể nói mình không được, cho nên, ngươi mau tiến đến trong miệng ta đi thôi!

Vừa nói, Tần Thọ vừa nhét cuốn sách vào miệng, miệng vừa hạ xuống, Tần Thọ kinh ngạc phát hiện, sách này vậy mà vô cùng cứng cỏi!

Cái răng sắc bén này của Tần Thọ làm mọi việc đều thuận lợi, vậy mà lại cắn không ra quyển sách này!

Tần Thọ dùng sức cắn mấy lần, hoàn toàn không cắn nổi.

Tần Thọ biết, sách trong tay chỉ sợ không phải thứ đồ tầm thường!

Thiên tài địa bảo, Tần Thọ cũng thấy không ít, nhưng là đồ vật mà hắn không cắn nổi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy! Đồ đần cũng biết, sách này không đơn giản!

Tần Thọ cầm sách lên xem, chỉ thấy trên quyển sách kia nhiều thêm một hàng chữ:

-Ngươi không được!

Tần Thọ nhướng lông mày lên nói:

-Ha, tiểu hoàng thư ngươi, ngươi còn lớn lối. Ngươi cho rằng thỏ gia ta không có biện pháp?

Sách vàng:

-Ngươi không được là không được, ngươi có thể làm gì được ta?

Tần Thọ đọc xong, quả thực tức giận không nhẹ, có điều lập tức mở to mắt, cười hê hê nói:

-Rất tốt, không cắn nổi đúng không... Hãy đợi đấy!

Sau đó Tần Thọ cũng không nhìn quyển sách, bắt đầu ăn như rồng cuốn, có cái gì ăn cái đó.

Cuốn sách đặt ở ngay bên cạnh, đoán chừng cũng xem không hiểu con thỏ này đang làm gì, trên sách có thêm một hàng chữ:

-Từ bỏ? Ngươi quả nhiên không được.

Con thỏ liếc mắt nhìn, ha ha cười nói:

-Đừng phách lối, chờ thỏ gia ăn một lát.

Lại ăn một hồi, Tần Thọ cầm cuốn sách vàng chạy vào rừng cây nhỏ, tiếp theo là ngồi xổm, hét lớn một tiếng:

-Ừm…

Phanh phanh…

Hai tiếng rắm thối thả ra, tiếp lấy Tần Thọ lông mày nhướn lên, hưng phấn nói:

-Có!

Hoàng thư tựa hồ cũng cảm thấy tình huống không ổn:

-Ngươi muốn làm gì?

Tần Thọ nhìn xem chữ phía trên, cười hắc hắc nói:

-Không làm gì, không phải ngươi phách lối sao? Đã không được xem, lại ăn không được, dứt khoát chùi đít cho thỏ gia đi.

-Ta bách tà bất xâm, phàm trần bất lạc, ngươi không bẩn ta được. - Hoàng thư lập tức thoáng hiện một hàng chữ.

Thế nhưng chẳng những con thỏ không bị đả kích, ngược lại vô cùng hưng phấn kêu lên:

-Vậy đây chẳng phải là có thể sử dụng rất nhiều lần sao? Về sau cũng sẽ không cần lo lắng ta không mang giấy vệ sinh nữa ha ha... Bảo bối tốt!

Hoàng thư bó tay rồi, đoán chừng hắn cũng chưa từng thấy qua mạch não nào kỳ lạ khốn kiếp như thế!

Chủ nhân trước, tất cả đều coi hắn giống như là bảo bối mà nâng niu, ai sẽ nghĩ tới cho vào trong miệng ăn hoặc là dùng để chùi đít.

Từ trước đế nay lần đầu gặp được, Hoàng thư thật sự không biết nên ứng đối ra sao.

Hai bên giằng co, Tần Thọ cũng không quan tâm nhiều như vậy, cầm hoàng thư qua đưa tới trên mông.

-Ngừng! Ta phục…

Cuối cùng hoàng thư bị con thỏ vô sỉ này làm buồn nôn đến phục.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất