Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 172: Răng của thỏ gia vẫn còn tốt.

Chương 172: Răng của thỏ gia vẫn còn tốt.

Tần Thọ thấy vậy, cười nói:

-Làm sao? Phục rồi sao? Không phải ngươi trâu bò lắm sao?

-Ngươi thật là buồn nôn. - Hoàng thư nói.

Tần Thọ cười lớn:

-Ta đã nói là, trên thế giới này không có quyển sách nào mà ta không giải quyết được! Nếu có, vậy coi như giấy vệ sinh! Được rồi, tự mở ra đi, để thỏ gia xem xem bên trong có gì ăn được không.

Hoàng thư:

-…

Cuối cùng hoàng thư cũng phát hiện ra, trong đầu con thỏ chết tiệt này hình như chỉ có đồ ăn thôi… Một con thỏ không có chí tiến thủ , đã vậy lại khốn nạn cực độ!

Sau đó, hoàng thư mở ra.

Tần thọ vẫy tay gọi nước rửa mông rồi cầm lấy quyển sách, lon ton quay lại cái thớt gỗ ngồi đọc sách.

-Tiểu Hoàng à, chỉ mỗi chữ, không tưởng tượng được. Ngươi cho ta vài bức tranh minh họa đi. - Tần Thọ nói một cách bực bội.

Hoàng Thư cự tuyệt:

-Không có!

Tần Thọ đáp:

-Thế thì vô dụng, cần ngươi để làm gì? Chùi mông vậy.

Ngay sau đó, quyển sách phát ra ánh sáng vàng, thêm vài bức hình.

Tần Thọ cười:

-Chà, có thật sao? Thật ra ban nãy ta chỉ trêu ngươi thôi.

Hoàng Thư:

-…

-Tiểu Hoàng à, mấy bức hình không sinh động, cho ta một hình thể 3D đi. - Tần Thọ lại yêu cầu.

Hoàng Thư:

-Không có!

Tần Thọ:

-Vậy thôi, chi bằng chùi mông.

Hoàng Thư:

-Ngươi nhiều cứt vậy sao?

Tần Thọ đáp:

-Ta có thể ăn mà!

Bức tranh trên quyển sách lập tức trở nên sinh động, sống động như thật.

Tần Thọ lập tức hài lòng, càng xem càng nghiện, hoàn toàn chìm vào trong đó.

Lúc hắn đói, hắn lôi ra một ít hoa quả, rau xanh mà ăn, không chút ưu tư…

Ngay lúc này, một con nai rừng chạy qua trước mặt Tần Thọ, hắn đờ người ra, bất giác nói nhỏ:

-Giờ không đọc nữa, đi săn trước đã!

Như lúc chạy, Tần Thọ vô ý nắm lấy thực vật nhé vào miệng, kết quả nuốt xuống bụng…

Rắc!

-Ừm… mùi vị có gì đó không ổn.

Tần Thọ cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy quyển sách bị hắn cắn mất một góc!

Trên quyển sách xuất hiện một dòng chữ:

-Ngươi làm gì vậy?!

Tần Thọ liền lắc tay đáp:

-Thật ngại quá, ăn nhầm rồi… ưm, không đúng, không phải là ta không cắn được ngươi sao?

Tần Thọ nhất thời phát hiện ra chuyện gì đó không ổn, cầm Hoàng thư lên quan sát cẩn thận, chỉ thấy quyển sách đúng là bị mất thiếu mất 1 góc!

Hoàng Thư không lên tiếng.

Tần Thọ khó chịu:

-Kệ đi, nếu đã không nói, giữ lại cũng vô dụng, ăn nốt thôi.

Hoàng Thư liền nói:

-Ban nãy ta dùng ảo thuật mà có thể dùng 1 lần mỗi ngày, thứ ngươi cắn không phải là ta, đương nhiên là cắn không được rồi.

-Ra là vậy, suýt nữa thì nghi ngờ răng của thỏ gia tới kỳ bảo dưỡng. Phải rồi, người còn biết dùng phép thần thông sao? - Tần Thọ kinh ngạc hỏi.

Hoàng Thư:

-Đó là do một vị tiên hiền đã đọc qua ta lưu lại một chút nguyên lực và chúc phúc mà hóa thành phép hộ thân, sức mạnh này khiến ta không thể bị phá hủy, lại còn có thể sử dụng một ảo thuật lợi hại... Rốt cuộc ngươi là cái quái gì vậy? Răng cửa sao có thể tốt đến vậy?

Tần Thọ đáp:

-Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai, ta cũng không biết mình là thứ gì nữa. Vậy mới nói, trong trang về tên các loại động vật ghi chép không đầy đủ á, ta mới không tìm thấy tin tức gì liên quan tới ta.

Hoàng Thư:

-Trời đất rộng lớn, biết bao điều kỳ lạ, làm gì có quyển sách nào ghi chép toàn bộ mọi đạo lý.

Tần Thọ nghĩ rằng như vậy cũng đúng, sau đó cười nói:

-Hợp lý, ngươi chính là thực đơn, thỏ gia đây rõ ràng là đại gia tới ăn, có nhà hàng nào dám viết “người” vào trong thực đơn sao? Thỏ gia đây quả nhiên khác người, ha ha…

Hoàng Thư:

-Mặt dày!

Tần Thọ nhướng mày:

-Tiểu Hoàng à, ngươi nhìn hàm răng trắng sáng này của thỏ gia đi, cho ngươi một phút để xem xét lại cách nói chuyện của bản thân.

Hoàng Thư trầm mặc, sau cùng nói:

-Thỏ gia uy võ, thỏ gia vô địch, thỏ gia khác biệt!

Tần Thọ cười lớn:

-Không hổ là quyển sách có văn hóa, rất hiểu ta!

Nghe xong lời này của Tần Thọ, Lỗ đại sư cùng Hằng Nga hoàn toàn sững sờ, sau đó Lỗ đại sư đội nhiên lớn tiếng quát:

-Con tiện thỏ này, lão tử giao cho ngươi bảo vật trấn cốc để ngươi đọc, ngươi suýt nữa thì ăn mất nó rồi!

Tần Thọ không thấy sợ chút nào, nói với Lỗ đại sư:

-Người đừng kích động, đã ăn mất đâu? Vả lại, nãy người cũng đâu có nói đây là bảo vật trấn cốc, ta còn tưởng nó là quyển sách mua ngoài chợ cơ.

-May cho ngươi chưa chọn cửa tử, nếu không hôm nay ta không thể không nướng ngươi lên ăn.

Lỗ Đại sư đau lòng nhìn quyển "Luyện Khí Tổng Cương".

Tần Thọ không nghĩ vậy, nói:

-Được rồi, được rồi, đừng giận ta nữa, tuổi tác đã cao, nóng giận không tốt cho sức khỏe.



Lỗ Đại sư hắng giọng rồi nói:

-Ngươi đọc cũng lâu rồi, chắc không chỉ đọc mỗi phần tên các loài vật chứ?

Tần Thọ đáp:

-Đương nhiên không phải, ta đọc được nhiều phết đấy chứ. Phần thủ pháp luyện khí ta đều đã nhớ kỹ, nhưng phần mà mấy lão tiền bối tâm đắc khá thú vị. Sư phụ , trong này có một cái gọi là Hoàng Kim Nhất Lưỡng tiền bối thể nghiệm được, người đã xem qua chưa?

-Chưa… trong quyển sách này, mặc dù nhiều kiến thức cơ bản, nhưng đem so sánh với những kinh nghiệm thu hoạch được, thì cách biệt giống như là một hạt cát so với sa mạc vậy, một trời một vực. Giá trị của nó, thể hiện ở phần kinh nghiệm thu hoạch, những thứ được nói đến ở bên trong đều đã vượt quá khỏi phạm vi cơ bản. Có thể nói như này, học thức của cả đời ta đều không bằng một phần nhỏ trong quyển sách này! Vậy nên, thứ mà ngươi đọc được, chưa hẳn ta đã đọc tới.

Nói tới đây Lỗ đại sư cũng có chút bất lực.

Ban đầu hắn đọc liền một mạch 108 ngày, hiểu thấu rất nhiều về luyện khí cơ bản, chính vì cơ bản vững chắc, mà có thành tựu ngày hôm nay.

Vậy nên, Lỗ đại sư cực kỳ xem trọng phần cơ bản… tương tự, hắn cũng hối hận, trong lòng nuối tiếc trước kia không đọc nhiều thêm một chút.

Tần Thọ thấy vậy, cười nói:

-Sư phụ, nếu người cho con thường xuyên mang về nhà đọc, con sẽ khiến cuốn sách này rộng mở với người, người muốn đọc lúc nào thì đọc, người thấy sao ạ?

Lỗ đại sư sững sờ, hỏi:

-Được vậy luôn sao?

Tần Thọ cười đáp:

-Đương nhiên, quyển sách này rất có linh tính, nếu nó không nghe lời, con sẽ ăn nó luôn!

-Ngươi dám! - Lỗ đại sư tức giận quát.

Tần Thọ đáp:

-Không thì chùi mông cũng được!

Lỗ đại sư cười nói:

-Phương pháp của ngươi vậy mà lại hiệu quả, ta còn cần dùng ngươi sao? Ta dùng nó chùi mông không phải là được rồi sao?

Hoàng thư hiện lên một dòng chữ:

-Một đám chết tiệt!

Lỗ đại sư, Tần Thọ, Hằng Nga lập tức bật cười.

Lỗ đại sư đương nhiên sẽ không làm những chuyện như vậy, có tên đồ đệ đáng xấu hổ như vậy đã đủ mất mặt rồi, bản thân lại đi làm mấy chuyện như vậy, để bị đồn ra thì biết giấu mặt vào đâu.

Sau đó, cả hai người vui vẻ nhất trí, cuối cùng con thỏ cũng được giải phóng.

Nói tới đây, Lỗ đại sư đột nhiên nói thêm:

-Con thỏ, ngươi trước đó nói cái gì mà ở phần của Hoàng Kim Nhất Lưỡng, có cái gì mà ngươi đọc không hiểu?

Tần Thọ vỗ đầu, chút nữa thì quên mất chuyện này, hỏi:

-Sư phụ, vị Hoàng Kim Nhất Lưỡng đại sư này trong phần tâm đắc có lưu lại một đoạn phương pháp luyện khí, gọi là điểm đá thành vàng, người nghĩ thứ này có đáng tin không?

Vừa nói ra, vị Lỗ đại sư đang uống rượu giải sầu kia bỗng dưng bất động…

-Sư phụ, người sao vậy? Uống rượu tới cứng người rồi sao?

Tần Thọ hỏi, đồng thời trong lòng có chút hoảng sợ, ban đầu khi Ngô Cương chuẩn bị say rượu, hắn cũng im lặng như vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất