Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 173: Cấm pháp, đạo tắc thứ mười

Chương 173: Cấm pháp, đạo tắc thứ mười

Hằng Nga hỏi dò:

-Đại sư?

Lúc này Lỗ đại sư mới định thần lại, sắc mặt tập trung nói:

-Con thỏ, ngươi học rồi sao?

Tần Thọ gật đầu:

-Nhớ kỹ rồi, vẫn chưa tu luyện.

Lỗ đại sư nghĩ:

-Thứ thần thông này ta từng nghe qua, nhưng đã sớm thất truyền, không ngờ rằng lại nằm trong đây. Con thỏ, thần thông này coi như chưa từng xem qua đi, quên đi.

-Tại sao? - Tần Thọ không hiểu hỏi.

Lỗ đại sư đáp:

-Thế nhân đều biết, trong trời đất, công pháp trên tiên cấp trở lên, như thần thông, tiên liệu, đều phân thành bốn bậc thiên địa huyền hoàng. Nhưng rất ít người biết rằng, ngoài bốn bậc đó ra, vẫn còn một loại thần thông đặc biệt, chúng ta gọi nó là những pháp thuật cấm kỵ!

-Trong thiên địa có vô số đạo tắc, đại đa số phép thần thông đều là dựa theo quy luật sáng tạo của thiên địa đạo tắc. Phần những phép thần thông biến chủng đáng sợ, cũng chỉ là dung hợp thêm một đạo tắc nữa mà thành, tuy rằng huyền kỳ, nhưng vẫn nằm trong quy tắc.

-Cấm pháp, vốn có cái tên gọi này, là vì loại thần thông này không hề nằm trong đạo tắc! Mà lại lách qua kẽ hở của đạo tắc của thiên địa mà sáng tạo thành!

-Thứ thần thông này hoàn toàn không nói đạo lý, cũng không theo đạo lý nào, nhưng lại thực sự tồn tại.

-Có người gọi nó là thứ đạo tắc không tồn tại.

-Cũng có người cho rằng, đạo tắc này không phải không tồn tại, mà là một thứ đã trốn thoát khỏi trời đất.

-Vậy mới nói, đại đạo do mười phần mà viên mãn, chính là mười đường đại đạo cơ sở nhất từ thuở trời đất sơ khai ! Hay còn gọi là mẫu đạo, những đạo trắc về sau toàn bộ đều từ mười đường đạo tắc này mà triển khai ra.

-Nhưng thiên địa dường như không cho phép thế nhân tới đại đạo viên mãn, vậy nên lược bỏ đi một đạo, đạo này được gọi là đạo trắc thứ mười.

-Vậy nên, có người nói cấm pháp không một kẽ hở, mà lại không thể dự liệu chình là đạo trắc thứ mười.

Nói tới đây, Lỗ đại sư mệt nhọc nói tiếp:

-Do đó không cho ngươi dùng, chính vì nó là thứ mà trời đất bỏ đi, đạo trắc mà trời đất không dung chứa thế nhân tiếp xúc. Nó chứa đầy nhân quả, một khi đã rây vào, rắc rối không ngừng. Mà số lần sử dụng càng nhiều, nhân quả càng lớn. Theo như ta biết thì, từ cổ chí kim, mỗi kẻ tu luyện cấm pháp đều không có kết cục tốt, đa số là tung tích không rõ. Vậy nên, ngươi nhớ rồi thì cũng quên đi, có thể không dùng thì tốt nhất đừng dùng.

Nhưng mà nghe tới chỗ dùng càng nhiều, rắc rối càng lớn, mắt Tần Thọ lại sáng lên, không những vậy lại càng lúc càng sáng! Hắn sợ nhân quả chắc? Hắn cực kỳ hận thứ nhân quả chen chúc trên người mình! Không có nhân quả, tức là không có tương lai, không có tương lai thì hắn mãi chỉ là con thỏ bình thường!

Còn về tương lai? Hiện tại còn lúc không lúc có, hắn nghĩ cái đếch gì mà tương lai chứ!

Sau đó, Tần Thọ một mặt gật đầu đáp ứng với Lỗ đại sư, sắc mặt an ủi Hằng Nga, người sợ rằng hắn sẽ không đồng ý, một mặt hét thầm trong lòng: “cơ hội đổi đời của ông đây đến rồi, oa ha ha… Cấm pháp! Sau này ông đây sẽ chuyên tu cấm pháp! Ha ha ha…”

-Đại sư, thực sự đáng sợ tới vậy sao? - Hăng Nga lo lắng hỏi.

Lỗ đại sư đáp:

-Nói thế nào nhỉ. Dù sao những người mà ta biết, bất luận là thiên phú tuyệt vời đến thế nào, sau môt vạn năm học cấm pháp, sau đó đều biến mất biệt tăm biệt tích.

Hằng Nga hít một hơi khí lạnh rồi nói:

-Vậy chưa có ai từng điều tra rằng đã họ tới đâu sao?

Lỗ đại sư lắc đầu:

-Có, nhưng những kẻ đó cũng mất tích luôn. Thực tế thì, đạo trắc thứ mười bị liệt thành cấm pháp, cũng vì hậu quả khủng khiếp mà nó gây ra. Thiên Đình không bằng lòng động tới, quái nhân từ sau đại chiến phong thần cũng không xuất hiện ở nhân gian nữa. Bí ẩn này, vẫn chưa có kẻ nào vạch trần được. Vậy nên, con thỏ, bất luận thế nào cũng đừng động tới cấm pháp!

Tần Thọ gật đầu lia lịa, thể hiện mình đã hiểu, chỉ là trong lòng nó nghĩ gì, chẳng ai có thể biết rõ.

Lỗ đại sư gật đầu:

-Ta nói rồi, phép thần thông bình thường đều nằm trong quy tắc, sẽ không phá hoại cân bằng. Nhưng cấm pháp lại là sự tồn tại ảnh hưởng tới cân bằng. Ở phàm giới vàng có thể tồn tại lâu dài, số lượng lại ít, nên có thể sử dụng là vật giá cơ sở. Nhưng, cấm pháp thì khác, cấm pháp có thể thay đổi cân bằng, phá vỡ quy tắc, vậy nên nó mới có thể biến đá thành vàng, nếu có kẻ dùng thứ thần thông này xuống phàm giới mà mặc ý biến đá thành vàng, tiền tệ của phàm giới sẽ mau chóng sụp đổ, một là nhân gian sẽ phải tìm vật giá trung gian khác mà thay thế vàng, hoặc là, chỉ còn cách tìm giết kẻ biết phép hóa đá thành vàng kia.

Nghe tới đây, mắt Tần Thọ lại trộm sáng lên, hắn chưa từng nghĩ tới việc phá hoại cân bằng, nhưng hắn muốn thử cảm giác làm tỷ phú một lần… hắn hiện giờ, tràn đầy kỳ vọng về Địa Tiên Giới.

Lỗ đại sư nói tiếp:

-Ta từng nghe nói, chỗ đáng sợ của thuật điểm đá thành vàng, lại không phải là biến đá thành vàng, rốt cuộc, bao nhiêu vàng cũng là vô dụng với tiên nhân, chỗ đáng sợ của nó chính là có thể phá vỡ giới hạn của của vật chất! Chẳng hạn, có thể biến đá thành vàng, tự ắt cũng có thể biến đá thành ngọc, linh tinh thậm chí là pháp bảo!

Nghe vậy, Tần Thọ và Hằng Nga ngẩn ngơ, Hằng Nga che miệng nói:

-Còn có thể biến thành pháp bảo sao? Vậy chẳng phải là vô địch ư?

Lỗ đại sư thở dài:

- Đây chính là sự khủng khiếp của cấm pháp, phá vỡ luật lệ… nhưng các ngươi đừng tưởng bở, muốn đạt được tới bước đó cực kỳ khó. Ít nhất thì, trước giờ vẫn chưa có ai làm được, nhưng mà để mà biến bùn thành gỗ, hóa gỗ thành vải hay nước thì vẫn có thể. Tất nhiên, toàn bộ đều cần lấy lĩnh hội cơ bản về đạo làm hậu thuẫn mới được.

Phần phía sau mà Lỗ đại sư nói, Tần Thọ không còn nghe lọt nữa rồi, hắn chỉ biết rằng, hắn muốn phát tài!

Nói chuyện đã lâu, Tần Thọ ngồi không nổi nữa, cầm lấy cuốn sách vàng cùng với Hằng Nga từ biệt Lỗ đại sư, không nói chẳng rằng chạy về Nguyệt Cung.

Sau khi xuống ngựa, hai người bước vào Nguyệt Cung, Tần Thọ lập tức lôi Hoàng Thư ra, tỉ mỉ nghiên cứu.

Thuật hóa đá thành vàng, có một câu khẩu quyết, một câu công pháp truyền dẫn, còn phần phương pháp quan đạo.

Khẩu quyết truyền dẫn là để tĩnh tâm, công pháp là để điều chỉnh trạng thái cơ thể, mà pháp quan đạo mới là quan trọng, theo phương pháp này nhắm mắt suy tưởng, Tần Thọ mơ hồ cảm thấy tầm mắt tăng lên, bốn phía dần mơ hồ, trước mắt hỗn độn… trong hỗn độn lại dường như có những sợi xích theo trình tự chạy ngang dọc, nhưng mà Tần Thọ chạm không tới, nhìn không rõ. Cũng chẳng biết đã thăng được bao lâu, cuối cùng Tần Thọ tìm thấy một đường đạo rõ ràng trong vô số chuỗi xích kia, đó chính là một sợi xích vụn vỡ, rách nát, nhưng lại không hề sụp đổ!

Tần Thọ thử nhích tới, quả nhiên là được, tới gần rồi, Tần Thọ phát hiện, trên sợi xích này có vô số phù văn! Mỗi phù đường phù văn dường như dung hợp vô số văn tự, số lượng thông tin rất lớn, chỉ nhìn một cái, hắn đã thấy chóng mặt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất