Chương 174: Huynh đệ đừng chạy mà!
Tần Thọ cố gắng nhích tới, miệng hơi há ra, càng lúc càng to, trong lòng thầm nói: “Người anh em đừng chạy, cho thỏ gia thử chút mùi vị nào…”
Tần Thọ đồng thời vận nội công, không ngừng điều chỉnh trạng thái cơ thể…
Dần dần tiếp cận, tiếp cận được rồi, Tần Thọ cắn một miếng trên đó…
Tức thì, cả sợi xích vụn vỡ kia dường như bị kích hoạt, Tần Thọ nhìn thấy phần phó văn mà hắn cắn đột nhiên phát ra rất nhiều ánh sáng, chói tới mức khiến mắt hắn một phen đau đớn, tiếp theo đó là một làn kình lực truyền tới!
Bong một tiếng!
Suýt nữa thì làm miệng Tần Thọ nổ ra!
Nhưng mà như người ta nói, người chết vì tài, gà chết vì ăn, cắn thì cũng cắn rồi, còn muốn hắn nôn ra sao?
Tận Thọ liều mạng nuốt xuống, đông thời bị nổ bay mất, tiếp theo là đầu óc đau đớn, oa một tiếng mà thanh tỉnh lại!
Sau đó thì sững sờ, đơ người nằm yên tại trận, miệng hơi nhếch lên, nước dãi chảy ra ngoài…
-Ngọc Nhi, Ngọc Nhi? Em đừng có dọa ta mà, em bị sao vậy? Sao tự dưng lại cười nói điên dại như vậy, lại còn chảy nước miếng? Chẳng lẽ là ngốc thật rồi? Ngọc Nhi đáng thương, đáng thương cái thân này của ta, người thân duy nhất lại thành ngốc như thế này… mai kia mà không chịu ăn cơm, rồi lại đại tiện bừa bãi thì biết làm sao? Khổ cái thân này…
Nghe thấy tiếng Hằng Nga thì thầm bên tai, Tần Thọ đột nhiên run lên, làm Hằng Nga sợ tái mét, rồi nói:
-Đồ ngốc, nói bậy cái gì? Thỏ gia đây thông minh thế mà!
-Ừm, có thể nói ra những lời mặt dày như thế này, chắc vẫn chưa ngốc, chưa ngốc là tốt.
Hằng Nga bẹo bẹo má Tần Thọ, thở dài một hơi.
-Ngọc Nhi, em vừa làm gì vậy?
Hằng Nga quan tâm ngồi bên cạnh nhìn Tần Thọ.
Hắn nói:
-Thì tu luyện đó.
-Tu luyện cái gì? - Hằng Nga hiếu kỳ hỏi.
Tần Thọ đáp:
-Tu luyện công pháp để sống tiếp, sao nào?
Hằng Nga đã quá hiểu Tần Thọ rồi, nhìn ánh mắt nhỏ của Tần Thọ, là liền biết có gì đó không đúng, nhích lại gần hỏi:
-Có phải em đang luyện cấm pháp không?
Tần Thọ nhăn răng, con ngươi đảo đảo…
-Đừng nói dối, thành thật đi, nói ra lý do em tu luyện cho ta nghe. - Hằng Nga nghiêm khắc nói.
Tần Thọ thấy vậy, biết rằng lừa không nổi, sau đó đem suy nghĩ của bản thân nói ra, hắn muốn tu luyện, hắn muốn sống, nhất định phải khiến tế bào đóng lại.
Mà để phương pháp để tế bào đóng lại chính là nhân quả, muốn có nhân quả thì phải làm…
Nhưng mà một mình thì không nổi, chỉ có thể ăn rắm thôi.
Việc nhỏ, hình như cũng không phải lúc nào cũng giải quyết được vấn đề.
Như cấm pháp thì khác, có cấm pháp rồi, hắn có thể nắm vững tiết tấu của việc tương tác với nhân quả, khống chế tế bào, khống chế việc sống chết của bản thân.
Nghe tới đây, Hằng Nga nhướng mày nói:
-Ngọc Nhi, chúng ta hiện giờ có thể nói với Thiên Đình để nếu em không đủ nguyên khí, có thể tới đó tìm gì đó ăn bù vào. Ta cũng sẽ nỗ lực tu luyện, đợi khi nào có năng lực rồi, kiếm được thật nhiều linh tinh thì có thể nuôi em rồi. Em tu luyện cấm pháp, ta sợ có nguy hiểm.
Tần Thọ lắc đầu nói:
-Đâu có dễ thế, cơ thể ta tự ta hiểu rõ, nếu trực tiếp ắn nguyên khí, chỉ là cấp cứu tạm thời, khó lòng chữa trị tận gốc bệnh của ta. Tốc độ nuốt nguyên khí của tế bào càng lúc càng nhanh, nhưng mà tốc độ tự thân hấp thụ nguyên khí của ta lại phụ thuộc vào thực lực, nên bị cố định. Cứ coi như ta có thể dựa vào ăn mà có thể bù đắp vào, nhưng mà số lượng đồ ăn hiện tại của ta, nàng thấy, có bao nhiêu Thần Mộc Cốc để ta ăn nào?
Nghe đến đây, Hằng Nga lặng thinh, quang cảnh Thần Mộc Cốc bị ăn mất đường phòng hỏa hiện ra trước mắt, Hằng Nga đã từng nghĩ tới.
Sức ăn như vậy, chỉ sợ Thần Mộc Cốc cũng chẳng đủ cho con thỏ này ăn.
Không ăn ở đây, lại tới nơi khác ăn, thần tiên ở đó mà nổi giận, chắc gì đã nói chuyện nhã nhặn như Lỗ đại sư.
Vậy nên, đó chính là vấn đề.
Tần Thọ tiếp tục nói:
-Vì vậy, ta nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất là nâng cao tu hành của bản thân, tự thân ta nuốt và nhả nguyên khí của đất trời mới có thể đuổi kịp tốc độ tiêu hao nguyên khí, cứ như vậy, mới là cách ổn thỏa nhất để bảo toàn tính mạng. Như vậy dù có luyện bao nhiêu cũng đều là nối mạng, vẫn phải khiến tế bào trong thời khắc quan trọng đóng lại!
Không có thứ gì mang lại hiệu quả như cấm thuật. Vả lại nếu không đạt tới cấp bậc đại đạo, mà chỉ chơi trò ảo thuật biến đá thành vàng thì cũng không đến nỗi mang lại mấy thứ phiền phức khủng bố.
Hằng Nga nghe tới đây, nhẹ gật đầu:
-Được rồi, vậy thành quả em vừa tu luyện được như thế nào?
Mới nói tới kết quả, Tần Thọ lại cười như điên.
Thấy cảnh này, sự hiếu kỳ của Hằng Nga lại tăng thêm, kéo má Tần Thọ nói:
-Mau nói, đừng úp mở!
Tần Thọ cười lớn:
-Ta cắn được một miếng, nuốt được một miếng thiên đạo! Cực kỳ phê luôn, ha ha…
Hằng Nga nghe vậy, miệng mở lớn hết cỡ, một mặt không dám tin, kinh ngạc hỏi:
-Em nuốt thiên đạo rồi sao?
Tần Thọ đắc ý cười:
-Đúng vậy, dù rằng chỉ nuốt một miếng phù văn, nhưng bên trong chứa đựng vô số thông tin, đủ để ta tiêu hóa một trận. Tạm thời không tu luyện nữa, nếu không lại đi cắn người lại bị đánh tới lông cũng không sờ nổi nữa.
Hằng Nga đơ người tại trận:
-Trời ạ, em nuốt cả một phù văn thiên đạo?
Nói xong, Hằng Nga đi vòng quanh Tần Thọ ba vòng, sau đó lại quay về hướng sơn tuyền…
Tần Thọ thấy vậy, cũng cạn lời:
-Đồ ngốc này, tiết tấu hiện tại của nàng trông giống hệt như chó đi tuần quanh truồng trước khi ngủ vậy, một lần ba vòng.
Binh!
Hằng Nga nghe xong, đùng đùng nổi giận, hắng giọng nói:
-Ngọc Nhi, em mà còn bướng bỉnh như vậy, ta phải dùng gia pháp rồi!
Tần Thọ sững lại:
-Gia pháp? Gia pháp gì cơ?
Hằng Nga kiêu ngạo ngẩng đầu nói:
-Hôm nay mới học được một phép thiết quyền, nén nguyên khí vào nắm đấm, một quyền của ta có thể đập vỡ cả tảng đá lớn! Em mà bướng bỉnh, ta sẽ cho em thử nghiệm một chút, cái gì gọi là thiết quyền vô địch.
Tần Thọ vừa nghe xong, liền vui vẻ nhìn nắm đấm nhỏ bé của Hằng Nga, vỗ ngực nói:
-Nào nào nào, để thỏ gia thử thiết quyền vô địch của chị gái nhà mình cái nào, chị dùng bàn tay nhỏ nhỏ kia mà đấm ngực em này, ha ha…
Hằng Nga thấy con thỏ kia khiêu khích như vậy, nhếch mũi nói:
-Em chắc chưa?
Tần Thọ căn bản chẳng sợ gì, rung tai nói:
-Cứ tới đi, để ta thử uy lực của thiết quyền vô địch cái nào, ha ha…
-Ta tới đây!
Hằng Nga hét lớn rồi xuất thủ, mặt Tần Thọ liền đổi sắc!
Nắm đấm của Hằng Nga lúc vung lên có ngưng tụ một lượng lớn âm khí tinh khiết thành một lớp mỏng trên đó, uy lực trong nháy mắt bùng phát!
Tần Thọ còn chưa kịp hét ngừng tay thì!
Bụp!
Một con thỏ bay lên trời, tạo thành một đường vòng cung rồi đâm vào một bụi cây…
-Ngọc Nhi!
Hằng Nga hiển nhiên cũng không nghĩ là quyền của mình lại mạnh đến vậy, giật mình hét lên rồi vội đuổi theo.
Trong rừng cây, Tần Thọ bị trẹo mông, cái chân nhỏ đong đưa, tự lôi mình ra khỏi mặt đất, ôm lấy vai, nhai một miệng đầy lá cây, thầm nói:
-Bất công thật, tại sao nha đầu này lại mạnh đến vậy? Mới học phép thần thông thôi mà uy lực đã lớn đến vậy… sau này khó sống ở cái nhà này rồi, haiz cái lưng đau của mình… đây thực sự là Hằng Nga nhà mình sao? Chẳng lẽ bị trộm mất rồi?