Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 175: Xã hội thỏ

Chương 175: Xã hội thỏ

Trong lúc thì thầm, Hằng Nga đã đuổi tới rồi, vừa ngại vừa thương nói:

-Ngọc Nhi… em có sao không?

Biểu cảm nhỏ đó, chứa đầy sự thăm dò, giống như sợ rằng Tần Thọ sẽ nổi giận.

Tần Thọ nhìn thấy vậy, mặt không cảm xúc, nằm xuống đất, đảo mắt, làm nũng nói:

-Giận rồi, quá tức giận rồi… ta nói với nàng, nàng gây chuyện rồi. Không hôn hôn, thì dậy không nổi…

Hằng Nga nghe xong, lập tức cạn lời… nhéo nhéo cái mông mập của con thỏ rồi nói:

-Quả nhiên, thịt dày như này, vẫn chưa làm sao. Mau dậy đi…

-Không dậy, không hôn hôn thì ta không dậy đâu. - Tần Thọ tiếp tục giở trò.

-Không dậy đúng không? Vậy cứ nằm đó đi, ta về nhà ăn đồ ăn ngon trước!

Hằng Nga nói xong liền ngoảnh đầu bước đi.

Kết quả là mới đi được hai bước, mắt cá chân lại mọc đâu thêm một món trang sức, chỉ thấy con thỏ kia vẫn đang nằm trên đất mà ôm lấy chân Hằng Nga không chịu thả thì nàng kêu lên:

-Kiên quyết không chịu đứng dậy nhưng cũng không chịu bỏ qua một miếng ăn!

Hằng Nga một phen cạn lời, đúng là chưa từng thấy con thỏ nào vô liêm sỉ tới vậy!

Sau cùng, Hằng Nga cúi người xuống ôm con thỏ lên, Tần Thọ vừa bò giữa khe núi vừa nói:

-Được rồi, tạm tha thứ cho nàng…

Trên đường đi, ý thức của Tần Thọ lại tiến vào trong não, trong đó đặt một văn tự cổ quái rất lớn, văn tự đen nhánh như mực, nếu như nhìn cẩn thận ta sẽ thấy vo số những văn tự nhỏ nằm trên đó. Đơn thuần chỉ xét về hình dạng, Tần Thọ không nhận ra chữ nào cả.

Nhưng mà thần kỳ ở chỗ, những chữ này lại có thể hiểu, như là bẩm sinh đã hiểu được vậy.

Đây chính là phù văn mà Tần Thọ gặm về từ thiên đạo, một tấm phù văn cổ quái, phù văn này bắt đầu tự động phân giải trong não của Tần Thọ, từng đoạn văn tự bị Tần Thọ hấp thụ, Tần Thọ cũng dần dần hiểu được điều huyền bí ngụ ý trong phù văn.

Phù văn này lại chính là của thuật hóa đá thành vàng, dù chỉ là muột đoạn phù văn, nhưng nó giải thích toàn bộ nguyên tắc cơ bản của thuật hóa đá thành vàng!

Tới lúc này, Tần Thọ cuối cùng cũng hiểu, cái gì gọi là Đạo!

Đạo chính là quy tắc, là một loại kết quả cố định.

Mà ngộ đạo, lãnh hội không phải đạo tự thân, mà giống như vận dụng công thức toán học của đạo!

Nắm bắt được công thức, rồi áp dụng công thức để vận khí, thì có thể chạm tới đạo, từ đó mà phát huy sức mạnh của đạo, cũng chính là sức mạnh của thiên địa.

Nguyên khí, cũng giống như cánh tay của đạo, nguyên khí càng đủ, đạo vùng vẫy càng mạnh!

Lĩnh hội được công thức càng cao thâm, cái búa của đạo càng lớn!

Năm mươi cân nguyên khí dùng để vung vẩy một cái búa to bằng ngón tay cái, so với năm mươi cân nguyên khí dùng để vung vẩy cái búa nặng năm mươi cân, sức phá hoại chắc chắn không giống nhau, đây chính là nguyên tắc của thần thông!

Tần Thọ lĩnh hội được phù văn này, chính là phù văn cơ sở, chẳng phải là đạo cao thâm gì, cũng giống như công thức 1 + 1 =2 vậy, rất đơn giản, cũng rất dễ dùng…

Vậy nên, chỉ với vẻn vẹn hai giờ, Tần Thọ đã nhai hết tấm phù văn này.

Chầm chậm mở mắt ra, Tần Thọ chỉ thấy trời đất xung quanh dường như có gì đó đã thay đổi^, trước kia hắn nhìn núi thấy núi, giờ thì lại nhìn ra thứ khác, chẳng hạn như cách thức tạo thành của ngọn núi này…

Không sai, mắt Tần Thọ hiện giờ giống như một bộ máy phân tích xịn xò, có thể nhìn ra tổ hợp phân tử tạo thành của một vật thể bình thường.

Ví dụ như cái giường đá dưới mông hắn, hắn nhìn một cái là thấy được phân tử của đá, nguyên tử, thậm chí cả cấu trúc của những đơn nguyên nhỏ hơn, sau đó ý niệm của Tần Thọ chuyển động, vận nguyên khí, bắt lấy cái cốc gỗ cạnh giường, rung nhẹ!

Cái cốc gỗ phát sáng, tan vỡ thành vô số nguyên tố cơ bản của thiên địa!

Ý niệm của Tần Thọ lại chuyển động, ánh sáng tụ lại, tất cả nguyên tố lại ngưng tụ lại lần nữa!

Tách!

Trong tay Tần Thọ có thêm một chiếc cốc đá !

Chiếc cốc đá này giống hệt với chiếc cốc gỗ ban nãy.

Chiếc cốc gỗ được làm từ gỗ của cây hoa quế, trước đây đã nói, loại gỗ này chất gỗ xốp, căn bản không thể điêu khắc mấy thứ chi tiết, vậy nên, cái gọi là cốc gỗ chính là một khối gỗ bị khoét một lỗ ở bên trong, mỹ quan thì chẳng cần bàn, chỉ cần không rò nước là tốt rồi.

Chiếc cốc này, Hằng Nga lúc dùng gọi là bát đại hải, còn Tần Thọ thì dùng làm chậu rửa mặt…

Còn như cái cốc trong tay hiện giờ, đặt biệt danh là chậu đá rửa mặt…

-Quá xấu!

Tần Thọ ngoài miệng thì mắng nhưng trong lòng lại như nở hoa, ngao ngao kêu:

-Không hổ là cấm pháp, quả nhiên bá đạo! Ha ha… Tùy ý điều khiểu, tùy ý tổng hợp, thỏ gia ta sắp phát tài rồi!

Sau đó, Tần Thọ không nhịn được nữa, bóp chặt chiếc cốc trên tay, chiếc cốc lần nữa tan rã, những nguyên tố lốm đốm xanh trôi nổi trong không trung, sau đó Tần Thọ nghĩ một hồi, ý niệm vừa thay đổi , nguyên tố lại tổng hợp lại một lần nữa, một chiếc cốc đá mỏng kèm theo tay cầm, xuất hiện trước mặt Tần Thọ. Quan trọng là, trên chiếc cốc có hình một cái đầu thỏ, nó nghiêng đầu, bĩu môi, như thể đang hôn cái gì đó trong không khí, ánh mắt đê tiện khó tả…

Tần Thọ nhìn chiếc cốc rồi cười, lông mày nhấp nhô:

-Ha ha ha… cái gì mà xã hội đen chứ, không phải chỉ là biệt thự xe sang thôi sao? Hôm nay thỏ gia cho tụi bay biết như thế nào là xã hội!

Nói xong, ý niệm của Tần Thọ lại biến đổi, chiếc cốc trong tay lại biến đổi, lần này phát ra ánh sáng lấp lánh màu vàng!

Chiếc cốc trong tay hắn đã biến thành vàng nguyên chất, hình đầu thỏ trên đó cũng thêm phần bỉ ổi!

-Tiếc là mình không biết cấu tạo nguyên tử của kim cương là như thế nào, nếu không, thỏ gia ta phải xài cốc kim cương! Bà nội nó, nếu mà để ông đây quay lại trái đất, xem thằng nào dám khoe khoang với ông đây… cái gì mà kim cương 1 2 carat chứ, thỏ gia ta trực tiếp lấy mô hình địa cầu bằng kim cương đi đá bóng luôn… Ferrari đính kim cương à, xe của ông đây làm bằng kim cương luôn! So thổ hào thì ai sợ ai chứ?

Đầu óc Tần Thọ ngập tràn suy nghĩ tự sướng, nước miếng không ngừng chảy ra…

Ngay bên cạnh đó, Hằng Nga đã ngủ say rồi, Tần Thọ nhịn cười, nhích lại gần, nhìn y phục trên người Hằng Nga, thầm nói:

-Mình chỉ muốn giúp cô ấy thay bộ đồ mới thôi… đúng vậy, mình không có ý biến y phục cô ấy thành nguyên tố đâu… ừm, chắc chắn không, mẹ nó sao nước miếng không ngừng lại được vậy.

Tần Thọ vừa lau nước miếng vừa nhìn Hằng Nga chằm chằm, kết quả là hắn buồn bã phát hiện, hắn không thể nhìn xuyên tổ hợp nguyên tố trên y phục của Hằng Nga!

Căn bản là trong phần giới thiệu của thuật biến đá thành vàng có ghi rằng, chỉ có nhưng thứ hắn có thể nhìn thấu cấu tạo nguyên tử, mới có thể phân giải và tổ hợp lại. Nếu không sẽ không có hiệu lực!

Muốn nhìn thấu cấu tạo nguyên tố của vật thể cao cấp hơn, cách duy nhất là tăng cường mức độ lĩnh ngộ của bản thân!

Cũng chính là nói, y phục của Hằng Nga quá cao cấp, không thể phân giải hoàn toàn!

Tần Thọ ngửa mặt lên trời thở dài một hơi:

-Haizz… quả nhiên là vẫn phải học hành đoàng hoàng, ngày ngày phấn đấu, trong sách ắt có vàng có ngọc, trong sách ắt có mỹ nữ không mặc đồ…

Cùng lúc, Tần Thọ lắc lư cái đầu, cầm lấy chiếc cốc của Hằng Nga, biến nó thành chiếc cốc bằng vàng ròng, trên đó là hình Hằng Nga nghiêng đầu, bĩu nhẹ môi…

Tần Thọ với lấy cái cốc của mình, đặt cạnh nhau rồi mỉm cười:

-Cạn ly!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất