Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 176: Hoàn hảo!

Chương 176: Hoàn hảo!

Choang!

Tần Thọ cười mãn nguyện…

Với phép thuật mới trong tay, Tần Thọ không thể kìm chế được nữa, vui sướng như muốn bộc phát trong tim. Tiếp đó Tần Thọ lên kế hoạch tân trang lại toàn bộ Nguyệt Cung.

Nhưng mà, căn bản Nguyệt Cung vẫn là một pháp bảo, vậy nên Tần Thọ không thể nào tiến hành thay đổi kiến trúc của nó được, nhưng để mà chỉnh sửa những chi tiết nhỏ, trang trí nội thất, đồ dùng trong nhà thì vẫn thực hiện được.

Trong quyển "Luyện Khí Tổng Cương" có giải thích chi tiết về rất nhiều kiểu cấu tạo nguyên tố, chung quy, trong luyện khí có một mắt xích rất quan trọng, đó chính là cân bằng xung đột nguyên tố, nếu không nắm rõ phần này, thì khó lòng mà dung hợp nguyên liệu một cách hoàn hảo, do vậy mà nó cũng nằm trong cơ sở của luyện khí.

Lúc trước thì Tần Thọ cảm thấy nó khá vô dụng, nhưng giờ thì hắn đã thay đổi cách nhìn.

Khi mức độ thông hiểu ngày càng cao, bất kỳ nơi nào mà Tần Thọ đi qua, dù là mẩu gỗ vụn hay phần đất thừa cũng dần dần biến thành ghế và bàn vàng, còn có cả dao dĩa bạch kim nữa!

Thứ khiến Tần Thọ hưng phấn nhất là cuối cùng hắn cũng tìm ra kết cấu phân tử của kim cương trong cuốn Luyện Khí Tổng Cương!

Sau đó, Tần Thọ cho ra đời một quả cầu kim cương khổng lồ, sau khi có trong tay kim cương, hắn chép miệng:

-Xem ra cũng không tệ ha…

Tần Thọ lại lôi linh tinh ra, linh tinh màu đỏ phát sáng đỏ rực dưới ánh mặt trời, tia sáng rực rỡ như ngọn lửa nhảy múa dưới ánh dương, đẹp tới kinh động lòng người! Nhìn lại thì chỉ là hòn đá phản quang mà phát sáng, Tần Thọ bất chợt cảm thấy vô vị, tiện tay bóp vỡ, biến nó thành một chiếc áo khoác thêu hai chữ “Nguyệt Cung” khoác lên người.

Tần Thọ nhảy lên bàn, hắn lại tạo ra thêm một tấm gương để soi, chỉ thấy thần khí của bản thân hôm nay có gì đó thật khác biệt!

Ảo tưởng sức mạnh vậy là đủ rồi, Tần Thọ lắc lắc đầu rồi thầm thì:

-Haizz, đây mà là ở trái đất, chỗ này sẽ toàn là vàng, kim cương… toàn các em chân dài! Tiếc rằng, ở nơi này, chỉ toàn là nỗi tiếc nuối trong lòng mình mà thôi. Thứ này, ở đây chẳng đáng tiền…

Dù rằng nói là như vậy, nhưng Tần Thọ vẫn tự mình ra tay, nghiêm túc cải tạo Nguyệt Cung một chút, chỗ cần bày thêm bàn ghế thì thêm bàn ghế, chỗ cần thêm bát đũa thì thêm bát đũa, thêm cả chậu hoa cảnh, đất trồng, chăn ga gối đệm không thiếu.

Thứ duy nhất khiến Tần Thọ buồn chính là, ở thế giới cũ, đệm cao su rất tốt, mà đệm nano cũng không tệ, nhưng hắn đều không biết cấu tạo của chúng, vậy nên không làm ra được.

Chỉ có thể tưởng tượng và đối chiếu theo hình dạng, rồi dùng nguyên liệu trong thế giới này để tạo ra, hiệu quả đã vậy lại vượt quá tưởng tượng, cảm giác thậm chí thỏa mái hơn cả hàng thật trong thế giới cũ!

Sau khi tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng, Tần Thọ phát hiện, trời đã sáng từ lúc nào!

Hắn bận đến vậy sao, vậy mà mất hẳn cả một đêm!

Nhưng mà nhìn lại Nguyệt Cung trống trải trước đó, khung cảnh hiện giờ tràn đầy xúc cảm, có chút cảm giác thành tựu.

Đứng trước cổng lớn, ngắm nhìn ngôi nhà sáng lạn rực rỡ, hắn cảm thán:

-Đây mới gọi là nhà chứ! Cuối cùng cũng không còn lạnh lẽo nữa… có điều, cung điện to thế này, sao mình cứ thấy có chút pha tạp nhỉ? Nhưng mà, đi đâu tìm người giúp việc đây… nếu mà gọi người về, thì phải trả lương, chỗ linh tinh trên người sợ không dùng được bao lâu. Xem ra phải tìm cách kiếm tiền rồi…

Đêm hôm ấy, Hằng Nga ngủ rất ngon, trong mơ nàng thấy giường mình trở nên mềm mại, như đang nằm trong nước vậy, được bao bọc lại, toàn thân cực kỳ thỏa mái. Càng ngủ càng thấy muốn ngủ…

Vửa tỉnh giấc, Hằng Nga chầm chậm mở mắt ra, chỉ thấy khung cảnh vàng bạc đá quý xung quanh đập vào mắt, hành lang thì treo lụa, đung đưa trong gió…

Không gian trống trải ban đầu lại có thêm bồn rửa mặt, mấy chiếc ghế , mấy cái tủ xinh xinh… Thậm chí hòn đá bên dưới người cũng biến thành chiếc giường lớn!

Hằng Nga che miệng, không dám tin vào mắt mình.

Lúc này, cửa bỗng mở ra, môt con thỏ mặc bộ trang phục lông yến bước vào, ưỡn ngực ngẩng đầu, dáng vẻ hệt như một vị quản gia lịch lãm nào đó, hắn cười nhẹ:

-Nàng ngốc, dậy rồi à?

Vừa cất lời, không khí sạch sẽ trước đó liền bị phá vỡ…

-Em mới là đồ ngốc ấy!

Hằng Nga với cái gối ném tới!

Con thỏ kia cũng không tránh, bị cái gối đập vào mặt, cười nói:

-Ăn sáng thôi?

-Ăn cái gì, ta chắc chắn đang mơ rồi! Ta ngủ tiếp đây…

Hằng Nga bẹo má mình rồi nằm lại xuống giường, nhắm nghiền mắt, muốn ngủ tiếp.

Kết quả là nàng mới nằm được một lúc lại mở mắt ra, thì thầm:

-Kệ đi, khó khăn lắm mới mơ được một giấc mơ hoàn hảo như này, cứ thế mà tỉnh thì tiếc quá. Em thấy ta nói có đúng không? Ngọc Nhi?

Tần Thọ sững lại, cảm thấy nha đầu này vẫn cho rằng mình đang mơ! Đúng là đồ ngốc mà!

Tần Thọ ho khan một tiếng:

-Haizz… cứ vậy đi!

-Ta biết đây là mơ mà ! Trong mơ thì muốn gì có nấy, Ngọc Nhi, có đồ ngon ăn không?

Hẳng Nga mắt ướt nhìn Tần Thọ.

Tần Thọ nhìn dáng người cực chuẩn của Hằng Nga, nói:

-Nàng không sợ mập sao?

Hằng Nga bất chấp:

-Từ nhỏ ta đã ăn hoài không mập, khẩu vị rất tốt! Vả lại, chỉ là mơ thôi mà, ăn nhiều cũng không sao, tỉnh dậy là hết thôi.

Tần Thọ một phen cạn lời, đầu óc cô nàng này chậm chạp quá rồi, mơ thì làm gì có chuyện tỉnh táo được như thế này chứ?

Nhưng mà Tần Thọ cũng không giải thích, tránh gây ra cú sốc quá lớn, nha đầu kia chịu không nổi, lại làm mấy chuyện điên khùng… như đánh thỏ chẳng hạn!

Mới nói tới đồ ăn, Tần Thọ nhớ ra, đồ mà Tiểu Thổ Địa đưa lúc trước hắn vẫn chưa ăn!

Đó chính là đồ ăn mà Thực Thần đích thân làm ra, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, hương vị tuyệt đối ngon hơn món nướng lung tung mà hắn tự làm gấp trăm lần! Vì vậy, lúc trong Thần Mộc Cốc dù Tần Thọ có đói hắn cũng nhịn không ăn, chính là để đợi cùng thưởng thức với Hằng Nga.

Cơ hội nay đã tới, còn khách khí gì nữa?

Tần Thọ lôi từ trong Hắc Ma Thần Hạp ra một túi giấy dầu.

-Không phải chứ? Chúng ta trong thực tế đã nghèo kinh khủng rồi, đến trong mơ cũng nghèo nốt sao? Cái túi nhỏ như vậy? Ngọc Nhi, ta sợ không đủ ăn đâu.

Hằng Nga có chút chê bai cái túi vừa nhìn thấy.

Tần Thọ cũng hết cách, thứ được coi là ngon nhất mà hắn có chỉ có vậy… Dù hắn có thế dùng nguyên tố tạo thành các loại thịt như gà, vịt hay cá, nhưng những thứ đồ nhân tạo như vậy, hắn cảm thấy chẳng khác gì hàng giả, làm gì có bụng dạ mà ăn!

Chẳng nhẽ lại trách Tiểu Thổ Địa kia ki bo?

Mặc dù nhân phẩm Tần Thọ chẳng ra gì, nhưng hắn không thể làm những chuyện vô lương tâm như vậy.

Thứ người ta cho, chính là tình người, dù ít hay nhiều thì cũng là lòng tốt, chẳng lẽ lại nói người tốt với mình là xấu? Trước mặt cà khịa là một chuyện, nói xấu sau lưng hay trong lòng lại thuộc phạm trù về nhân phẩm rồi.

Ừm, sai rồi… Thỏ phẩm mới đúng!

Sau đó Tần Thọ coi như chưa nghe thấy gì, chầm chậm mở túi giấy dầu ra, kết quả túi giấy dầu vậy mà có tới tận hai tầng, khoảnh khắc tầng đầu tiên được mở ra, tay Tần Thọ phát sáng, bên trong bỗng chốc hóa lớn! To bằng cả một cái đùi heo!

Tần Thọ sửng sốt, không nghĩ rằng cái túi giấy dầu này còn có cả huyền cơ bên trong! Lòng vui mừng: “Cảm ơn nha, Thổ Địa công công, ha ha…”

Mà phía bên kia, Hằng Nga cũng kinh ngạc:

-Quả đúng là mơ! Muốn lớn thì lớn, ha ha… ta thích giấc mơ này!

Tần Thọ nghe xong, bất giác nhìn xuống cây bút chì của mình, thì thầm:

-Ta cũng có một thứ to nhỏ tùy ý… nhưng trình độ có hạn, không đủ một miếng…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất