Chương 177: Đệm nhún nhảy và Rau Hẹ
-Ngọc Nhi, em nói gì cơ? - Hằng Nga choáng váng hỏi.
Tần Thọ lập tức lắc đầu:
-Không có gì, dọn cơm nào.
Nói tới đây, Tần Thọ lập tức mở tầng thứ hai của túi giấy dầy, ngay lúc đó mùi hương tuyệt vời của thịt khuếch tán ra ngoài!
Tần Thọ chỉ ngửi một chút, nước miếng đã không ngừng tuôn trào.
Hằng Nga dù có đỡ hơn, nhưng vẫn phải cố không nuốt nước bọt.
Dù cả hai vẫn chưa ăn, nhưng chỉ ngửi mùi thôi cũng đủ biết, thứ thịt này, tuyệt đối là món ngon nhất trong các món họ từng ăn!
Dán mắt vào đó, cả hai chết lặng!
Món thịt này có hình dạng một ngọn núi!
Tần Thọ dựng nó lên, trông giống hệt như núi Quế Lâm, những gia vị bên trên trực tiếp tạo thành cây xanh của ngọn núi, phối hợp nên vẻ hài hòa không gì sánh bằng, đã vậy còn có cả mái đình!
Trông hết sức đã mắt!
Lúc này đây, Tần Thọ cuối cùng đã hiểu tại sao Tiểu Thổ Địa lại nói, Thực Thần tạo ra Thiên Sơn Hồ Thủy, đã xẻ hẳn cả một ngọn núi!
Đây thực sự đúng là một ngọn núi rồi…
Hằng Nga cuối cùng cũng không chịu nổi, liền hỏi:
-Ăn chưa?
Tần Thọ đáp:
-Có đẹp nữa thì cũng là để ăn, khách khí gì nữa? Tiến quân!
Hằng Nga vui vẻ nắm chặt nắm đấm nhỏ của mình rồi nói:
-Giấc mơ này, đáng giá quá! Trời cao có mắt, xin đừng làm con tỉnh giấc ạ…
Vừa nói, Tần Thọ đã đưa tay lên, kéo lấy ngọn núi, chỉ thấy bề mặt của nó bị tách ra, bên trong thình lình một lớp bì vàng ươm hiện ra, dưới đó là lớp mỡ béo ngậy được kéo thành sợi tơ, hương thơm sốc lên mũi, nước mỡ từ trong khe hở chảy ra…
Cả hai thấy vậy cũng chẳng chịu thêm được nữa, Tần Thọ lấy một miếng thịt nhét vào cái miệng đang há to của mình, miếng thịt lập tức tan chảy trong miệng!
Mùi thơm lập tức chinh phục tất cả vị giác trong miệng Tần Thọ, hắn chỉ cảm thấy cả người nhưng đang bay lên, ngon tới mức lông mày cứ giật giật…
Hằng Nga bên cạnh cũng ăn từng miếng nhỏ, sau đó hạnh phúc mà thốt lên:
-Oa…
Sau đó hai người bốn mắt nhìn nhau…
Tần Thọ nói:
-Đồ ngốc, nàng phải giữ dáng, hay là ăn ít thôi?
Hằng nga đáp:
-Ngọc Nhi, em béo như heo rồi, bớt ăn lại đi.
Hai người cùng lúc nói, sau đó cũng cùng kiên định mà lắc đầu đáp:
-Không được!
Cùng lúc Hằng Nga cầm đũa lên để gắp rau…
Tần Thọ cũng trực tiếp hành động!
Hằng Nga thấy vậy liền bảo:
-Ngọc Nhi, em rửa tay chưa vậy?
Tần Thọ cây ngay không sợ chết đứng đáp:
-Ăn bẩn sống lâu, đến đất ta còn cạp được, huống chi là thứ này?
Cùng lúc, Tần Thọ xé lấy một miếng thịt thật to!
Hằng Nga dùng đũa gắp thì sao mà so được với con thỏ dùng tay kia chứ?
Cắn răng một cái, nàng bỏ vứt đũa đi, bắt đầu chuyển sang dùng tay…
Tần Thọ lập tức nói:
-Đồ ngốc, nàng giữ ý chút có được không? Tốt xấu gì thì nàng cũng vẫn là tiên tử của Nguyệt Cung đấy!
Hằng Nga lại không nghĩ vậy, nói:
-Vậy mới không cần chứ! Đây là nhà ta, cần gì phải phiền tới vậy!
-Ở ngoài kia mệt mỏi lắm sao?
Tần Thọ nghe tới đây thì nhạy cảm hỏi.
Hằng Nga chẳng hề để tâm tới sự nghiêm túc của con thỏ kia, bâng khuâng đáp:
-Nói thế nào được nhỉ, dù sao cũng là Thiên Đình mà, quy củ nhiều lắm, không cẩn thận từng li từng tí, thì cũng phải để ý một chút. Nhỡ đâu bị người ta nắm thóp, há chẳng phải muốn bị phạt sao? Chúng ta chẳng có xuất thân hay bối cảnh gì, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Tần Thọ nghe xong, thấy hơi nhói trong lòng, những lời của Hằng Nga đều rất tự nhiên, vốn dĩ là như vậy, nhưng Tần Thọ lại tự trách trong lòng, cái gì mà không có xuất thân? Không có bối cảnh? Chẳng lẽ không có mấy thứ này thì nhất định phải co rúm lại, đeo mặt nạ sống qua ngày?
Tần Thọ đáp:
-Cần gì mà xuất thân với chả thế lực? Nếu nhất định phải có, thì ta sẽ là xuất thân cũng chính là hậu thuẫn của nàng, ai gây chuyện với nàng, cứ nói với ta, ta sẽ giúp nàng xử lý hắn.
Hằng Nga sững sờ, dùng bàn tay dính đầy mỡ nhéo nhéo mũi Tần Thọ, cười bảo:
-Tên ngốc này, ai mà bắt nạt ta chứ, ta lại không gây chuyện, với mọi người đều giữ thái độ tôn trọng, sẽ chẳng có ai tìm tới làm phiền ta đâu. Trái lại là em đấy, đi tới đâu cũng gây chuyện thị phi… chẳng để ta an tâm được chút nào.
Tần Thọ nhìn sang rồi nói:
-Ta gây chuyện thị phi á? Trên thế giới này làm gì có con thỏ nào tốt tính bằng ta chứ.
Hằng Nga tặng hắn một cái nhìn khinh miệt, có quỷ mới tin ấy.
Tần Thọ nói:
-Không tin thì thôi, ăn đi!
Sau đó thì, một người một thỏ, lần lượt tuần tự, hoàn toàn chẳng để tâm tới hình tượng nữa, ăn tới mức mỡ ngập đầy mồm, cả tay nhơm nhớp…
Mà cả hai nhìn thì có vẻ như đang tranh giành, nhưng lần nào cũng vô ý chậm lại, không biết có phải là có ý nhường đối phương hay không, hay là tiết kiệm đồ ăn, muốn hưởng thụ lâu hơn một chút cái thứ cao lương mỹ vị kia…
Hằng Nga vừa ăn vừa thì thầm, giấc mơ này sao mà thật thế nhỉ, tới khi nàng nhận ra đây ra sự thật, liền ôm con thỏ kia mà vui sướng nhảy cẫng lên một hồi lâu.
Con thỏ kia cũng một phen được ngồi đệm nhún lò xo, quả là số hưởng…
Đồng thời, Tần Thọ cũng lưu tâm đến một vấn đề: Không biết cần điều kiện gì để là đồ đệ của Thực Thần, có thời gian phải đi hỏi Tiểu Thổ Địa, nếu mà có thể được, mình qua bên đó là ngon rồi. Đợi tới khi ấy… he he he…
Cầm Luyện Khí Tổng Cương trong tay, Tần Thọ tự nhiên không cần chạy đến Thần Mộc Cốc nữa, nhưng mà một khi Hằng Nga rời đi, thì Tần Thọ đứng ngồi không yên, chạy ngay về phía Nam Thiên Môn, tới Thiên Đình, hắn đi tìm Tiểu Thổ Địa đầu tiên, kết quả là không thấy Tiểu Thổ Địa đâu, mà chỉ thấy tiểu gà Tây nhỏ nhỏ đáng yêu đứng ở ngã ba, ngơ người nhìn về phía Mãnh Thú Viên.
-Haizz… con thỏ kia đi rồi, Tiểu Thổ Địa cũng đi rồi, chẳng ai nhìn, chẳng ai cạnh tranh, cũng chẳng còn động lực đi trộm đồ nữa, haizz.
Thái Thái Nhạc thở dài một tiếng, ánh mắt có chút mơ hồ và buồn chán.
Lúc này đây, từ bên trên đột nhiên truyền tới một tiếng hét lớn:
-Này! Tiểu tặc, ăn trộm à!
Tiểu gà Tây sợ tới mức chạy toán loạn, đồng thời lông cũng dựng đứng lên, cánh đập loạn xạ, một vòng lửa tỏa ra bốn phía!
Sau khi Thái Thái Nhạc bị dọa một phen, liền định thần lại, giọng nói này tiện tới vậy, dọa sau lưng khiến người ta sợ tới mức thót tim như vậy, tất cả đều chỉ ra, đây chính là con thỏ đê tiện khốn nạn đó!
Thái Thái Nhạc vui mừng quay lại, chỉ thấy một con thỏ đen ngồi trên mặt đất, cái miệng, cái mông nhem nhúa hiện ra… sau đó nhếch mép, lộ ra răng cửa trắng tinh, vẫy vẫy tay nói:
-Rau Hẹ, ngươi chưa từng nói là ngươi có thể phóng lửa từ mông đâu…
Thái Nhạc nghe xong, khuôn mặt bỗng nhiên ửng hồng, một chưởng đánh vào ngực con thỏ rồi nói:
-Mông ai phun lửa chứ? Ngươi dọa ta, nên hỏa diễm trong cơ thể của ta tự động phóng ra từ lỗ chân lông mà thôi, sao mà trách ta được…
Tần Thọ bĩu bĩu môi nói:
-Lỗ chân lông? Đít ngươi cũng có lông, mà có lông thì mới có lỗ chân lông được, có lỗ thì mới có lửa, vậy nên, đít ngươi phun lửa, chuẩn rồi còn gì.
-Con… thỏ này!
Cửu Thái nghe vậy, giận đỏ cả mặt, há rộng miệng, phù!
Giữa biển lửa, Tần Thọ dùng móng vuốt vuốt lông, dùng trạng thái mà bản thân cho là ngầu nhất mà cười Thái Nhạc:
-Rau Hẹ, ăn chưa đủ cơm hay sao? Lửa không đủ nóng rồi, có thể tăng lên chút không?
Thái Nhạc càng gia cường ngọn lửa:
-Đây là tự ngươi tìm tới, đừng hối hận! Xem Nhất Hoàng Chân Hỏa của ta đây!