Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 179: Con thỏ ngông cuồng

Chương 179: Con thỏ ngông cuồng

-Con thỏ, đừng ngủ… đừng ngủ mà! Thiên Bồng nguyên soái thực sợ con thỏ này vừa ngủ một cái là ngủ thẳng đến ngày hôm sau luôn, hắn ta cũng không nhiều thời gian để ngày nào cũng đi loanh quanh.

Lượng thủy quân lớn như vậy mỗi ngày hắn ta đều phải thao luyện, hơn nữa buổi tối không thể ra ngoài, nếu không sẽ bị xử theo quân pháp, hắn ta cũng không phải ngoại lệ.

Cho nên, hắn phải nắm chắc thời gian con thỏ và Hằng Nga tan học trở về, gặp mặt, chào hỏi mấy câu, ở chung một lát rồi đi, vừa đúng thời gian.

Nhưng mà lúc này...

Con thỏ hơi nâng mí mắt lên nói:

-Không có cách nào cả, ăn chưa no, đi không nổi.

Thiên Bồng nguyên soái vừa nghe, nhanh chóng lấy ra từng bàn đồ ăn từ nhẫn trữ vật, nói:

-Ăn mấy miếng không?

Tần Thọ liếc mắt nhìn mấy mâm cao lương mỹ vị này, chỉ nhìn bề ngoài thì đúng là rất ngon, ngửi mùi cũng rất thơm, ít nhất hương vị so với hắn tự làm cũng ngon hơn, nhưng vì đã từng được nếm thử tay nghề của Trù Thần, sức đề kháng của Tần Thọ cũng cao hơn.

Vì thế, Tần Thọ nhíu nhíu mày, vẻ mặt không có gì đáng kể, thu hết mười bàn đồ ăn vào trong Hắc Ma Thần Hạp.

Sau đó Tần Thọ hừ hừ mấy tiếng, nhắm hai mắt lại nói:

-Thỏ gia ta thiên phú dị bẩm, đồ ăn bình thường không có tác dụng, muốn ăn thì phải ăn pháp bảo. Có pháp bảo thì xuất phát, không có pháp bảo, vậy đi ngủ!

Thiên Bồng sửng sốt, sau đó đột nhiên phục hồi tinh thần, trong lòng mắng to:

-Ngươi không ăn đồ ăn bình thường, vậy ngươi thu hết vào để làm gì? Hơn nữa con thỏ chết tiệt nhà ngươi, con mẹ0 nó còn muốn pháp bảo? Ngươi đã ăn bao nhiêu rồi? Con thỏ đê tiện nhà ngươi, má nó mặt mũi của ngươi đâu? Nói dối cũng không biết thẹn sao?

Thiên Bồng không nói lời nào, Tần Thọ cũng không hé răng nằm đó chợp mắt...

Thiên Bồng nguyên soái trừng mắt nhìn con thỏ nửa buổi, thấy con thỏ này da dày thịt béo, bộ dạng chống đối, nếu không có pháp bảo thì nhất quyết không thôi.

Thiên Bồng nguyên soái khẽ cắn môi, nói:

-Ta đột nhiên nghĩ ra còn có việc chưa xử lý, hôm nay chưa đi vội, tạm biệt!

Nói xong, Thiên Bồng nguyên soái bay lên trời, biến mất trong nháy mắt.

Tần Thọ mở mắt ra, nhìn quanh bốn phía, không ngờ Thiên Bồng nguyên soái cứ vậy mà đi mất tiêu… lỡ mất một cơ hội lừa pháp bảo rồi.

Tần Thọ lắc đầu, tặc lưỡi nói:

-Ôi chao, nghèo thế mà còn tán gái, có thể thành công mới gọi là lạ.

Rắc!

Một tiếng giòn tan bỗng nhiên vang lên.

Lỗ tai Tần Thọ run lên, âm thanh này hơi quen tai, giống như là tiếng rắc rắc phát ra lúc nắm chặt tay lại.

-Có người sao? Trong lòngTần Thọ run lên, sau đó đột nhiên giật mình:

-Con heo chết tiệt kia vẫn chưa đi! Chắc chắn là chuẩn bị nhìn chằm chằm thỏ gia ta về nhà, sau đó lại đến cửa hỏi thăm! Chuyện này hắn đã từng làm rồi! Chắc chắn là như thế… cứ làm như vậy, vừa tiết kiệm tiền lại vừa đỡ tốn sức… con heo chết tiệt này đúng là khôn lỏi!

Tần Thọ chỉ đoán vậy thôi, chứ vẫn chưa thể xác định được, vì thế nhìn lên trời thầm nói:

-Thiên Bồng không cố gắng như vậy, chẳng bằng ta đem cơ hội này đưa cho thần tiên khác thì hơn. Thần tiên nhiều như vậy, chắc chắn sẽ rất nhiều người có tiền… đúng rồi, người xếp hàng chờ gặp muội tử nhà mình có những ai ấy nhỉ? Ta phải xem xét từng người mới được...

-Rắc rắc...

Tiếng giòn tan vang lên liên tiếp, cây trên thảm cỏ bên cạnh dường như bị cái gì giẫm lên, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Tần Thọ thấy thế, nhất thời trong lòng đã nắm chắc, quả nhiên con heo chết tiệt kia vẫn chưa đi!

Vì thế, Tần Thọ vui vẻ nở nụ cười:

-Ôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Không tặng quà cho thỏ gia ta, ai cũng đừng hòng nhìn thấy muội tử nhà ta! Nếu dám xông vào, thỏ gia ta sẽ trực tiếp tìm Ngọc Đế tố cáo! Hờ hờ… thần tiên thì làm sao? Là thần tiên thì có thể giở trò lưu manh à?

Rắc rắc...

Tần Thọ nhíu mày:

-Ôi dào… làm một giấc đã, bao giờ tối thì về, không phải vội.

Tần Thọ không vội, nhưng Thiên Bồng nguyên soái thì vội, cắn răng một cái, lại bay lên trời, giả vờ là mới bay trở lại, hạ xuống trên đám mây, vẻ mặt tươi cười nói:

-Thỏ lão đệ, ta lại quay lại rồi đây.

Tần Thọ nghe thấy vậy, trong lòng nhất thời vui vẻ, quả nhiên, con heo này vẫn mắc lừa.

Tần Thọ nhướng mày, nói:

-Ồ, quay lại thì tốt. Nếu đã quay lại thì canh chừng giúp ta, đuổi ruồi muỗi các thứ, thỏ gia ta ngủ đây.

Nụ cười trên mặt Thiên Bồng nhất thời đông cứng lại, mẹ nó, hắn ta dám coi bản nguyên soái là chân sai vặt hả?!

Thiên Bồng biết, hiện tại không thể động đến con thỏ này, tất cả đều ghi vào sổ nợ, đợi theo đuổi được Hằng Nga rồi sẽ đòi lại con thỏ này từng cái một!

Vì thế, Thiên Bồng cố gắng nặn ra một nụ cười nói:

-Thỏ lão đệ, khi nãy ta vừa mới quay lại nghe thấy ngươi nói, tặng quà cho ngươi thì có thể gặp Hằng Nga tiên tử?

Tần Thọ hơi ngẩng đầu nói:

-Hình như ta không hề nói như vậy mà, ta nói là, nếu không tặng quà cho ta thì tuyệt đối không được thấy.

-Ý tứ cũng không khác nhau lắm… ha ha, thỏ con, ngươi xem ta mang đến cho ngươi cái gì này.

Lúc Thiên Bồng nguyên soái nói chuyện thì lấy ra một miếng ngọc Như Ý đưa qua, nói:

-Ngọc Như Ý, ném nó ra ai cũng không thể thoát được, thấy sao?

Tần Thọ của bây giờ đã không còn là Tần Thọ lúc trước nữa rồi, hắn đã xem qua Luyện Lhí Tổng Cương, không chỉ có hiểu biết sâu với các loại đồ ăn… e hèm, các loại sinh vật, mà đối với việc phân loại pháp bảo cũng có nền tảng.

Liếc mắt một cái là Tần Thọ biết, ngọc Như Ý này giống với Côn Tử Thần Mã khí trước Thiên Bồng nguyên soái tặng cho hắn, đều là pháp bảo hoàng cấp Tam Tinh, không thể nói rõ là tốt bao nhiêu, nhưng là đích xác so với mấy thứ mà tán tiên cho thì tốt hơn nhiều.

Nhưng là mấy thứ này lại không xứng với thân phận của Thiên Bồng nguyên soái. Hiển nhiên là thằng cha Thiên Bồng lại lấy mấy cái đồ bỏ đi trong kho pháp bảo của hắn ta ra lừa bịp mình mà.

Chẳng qua Tần Thọ cũng không bắt bẻ, không cần biết ngươi cho ta cái gì, ta lấy hết là được, đồ cho không thì tội gì không lấy.

Huống hồ thời gian sau này còn dài, xem ngươi còn tích trữ bao nhiêu trong kho, sớm muộn gì cũng phải nôn hết mấy thứ đồ tốt ngươi có ra.

Vì thế Tần Thọ nhận lấy, trực tiếp ném vào miệng, nhai rôm rốp, sau khi ăn xong thì xoa cái bụng...

Thiên Bồng hỏi:

-Thế nào? Có sức chưa?

Tần Thọ chép chép miệng nói:

-Nguyên khí ít quá, không đủ năng lượng.

Rốt cuộc Thiên Bồng nhịn không được kêu lên:

-Con thỏ, ngươi còn muốn nữa ư?

Tần Thọ nói:

-Đừng làm như bộ như bị róc xương thế, chỉ là một món pháp bảo Hoàng Cấp Tam Tinh, ngươi là ăn mày sao?

Thiên Bồng nghe thế, nhất thời không vui:

-Chỉ là một món pháp bảo Hoàng Cấp Tam Tinh? Ngươi có biết pháp bảo đáng giá bao nhiêu không? Hiện giờ tài nguyên trong thiên địa thiếu thốn, pháp bảo tốt dễ tạo như vậy sao? Một món pháp bảo Hoàng Cấp Tam Tinh có thể bán được mười nghìn hồng linh tinh, ngươi có biết đây là bao nhiêu tiền không?

Tần Thọ đối với đơn vị tiền tệ hồng linh tinh đúng là không có khái niệm gì, vì thế ngoáy ngoáy lỗ tai, không cho là đúng nói:

-Bao nhiêu?

Thiên Bồng nói:

-Mười nghìn hồng linh tinh cũng đủ nguyên khí cung cấp cho một gã tiên nhân tu hành một ngày, ngươi còn chê ít?

Tần Thọ nghiêng đầu hỏi:

-Có một ngày thôi mà...

Thiên Bồng trợn tròn hai mắt:

-Có một ngày thôi? Ta thật muốn bóp chết ngươi! Nếu là người thường, có mười nghìn hồng linh tinh là đủ hắn đột phá cảnh giới luyện tinh hóa khí lên trời xuống đất rồi.

Tần Thọ nói:

-Bọn họ có thể hấp thu nguyên khí trong thiên địa để tu luyện mà, sao cứ phải dùng hồng linh tinh làm gì?

Thiên Bồng nghe thấy vấn đề này, dùng ánh mắt như thấy đồ ngu nhìn Tần Thọ nói:

-Nguyên khí thiên địa ngoại trừ một số vùng đất đặc biệt, còn lại đều chứa tạp chất, hấp thu khó khăn thì không nói, còn phải thông qua công pháp tinh lọc mới có thể hấp thu được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất