Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 180: Người quen

Chương 180: Người quen

-Công pháp càng tốt, tinh lọc càng sạch sẽ, hấp thụ nguyên khí càng thuần túy, căn cơ càng vững chắc, sau này sự an toàn trong độ kiếp càng lớn. Tuy nhiên, có mấy người có được công pháp tốt với tốc độ loại bỏ nhanh, tốc độ hấp thu nhanh?

-Hơn nữa quá trình bài xuất tạp chất cũng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, người phàm thành tiên, tuổi thọ từ đầu đến cuối có hạn.

-Đối với bọn họ mà nói, linh tinh tiết kiệm thời gian chính là tương lai, chính là số mệnh!

-Mà nguyên khí trong hồng linh tinh chính là nguyên khí thuần túy do thần tiên trong Thiên Đình ngưng tụ thông qua đại trận, ai cũng có thể hấp thu.

-Đối với những người không tìm thấy thiên tài địa bảo, không có công pháp tốt, không có động tiên đất lành để tu luyện mà nói, linh tinh chính là sản phẩm phụ trợ xa xỉ tốt nhất để tu luyện! Bây giờ ngươi đã hiểu tầm quan trọng của linh tinh chưa? Một vạn hồng linh tinh cũng đủ làm cho tu sĩ bình thường trên thế gian phát điên!

Tần Thọ nghe thấy điều này chẹp chẹp miệng:

-Ngươi nói nhiều như vậy thế nhưng ta không cảm thấy hồng linh tinh này khó kiếm? Chỉ có một vạn, thỏ gia ta mở miệng là có thể kiếm được.

Tần Thọ vô thức sờ sờ Hắc Ma Thần Hạp, lần trước hố lão già lừa đảo một vạn hồng linh tinh, có vẻ như còn chưa từng dùng.

Vốn định dùng để mua đồ, bây giờ xem ra những thứ đồ chơi này có thể cứu mạng hắn khi hắn sắp chết đói! Thứ này sau này phải chuẩn bị nhiều một chút...

Nghe thấy lời nói của Tần Thọ, Thiên Bồng có chút đồng tình nhìn con thỏ trước mặt nói:

-Con thỏ ngươi không khoác lác uy hiếp có thể chết sao? Ngươi ngu dốt thế nào mới có thể nói ra loại lời nói này? Đừng nói là ngươi, cho dù là ta, không bán pháp bảo, công pháp, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách gì kiếm được một vạn hồng linh tinh.

Tần Thọ nói:

-Chỉ cần ngươi chịu giúp đỡ, một vạn cũng không là gì! Yên tâm, ta không bán pháp bảo, không bán công pháp, ta kiếm bằng bản lĩnh của mình!

Thiên Bồng bị chọc giận cười to nói:

-Được, cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi thật sự tùy tiện có thể kiếm được một vạn hồng linh tinh, ta sẽ cho ngươi một pháp bảo hoàng cấp Cửu Tinh! Thế nào?

Tần Thọ nghe xong vỗ vỗ tay nói:

-Một lời đã định! Nhưng ngươi phải đưa ta đến chợ, đồng thời phối hợp với ta một chút mới được.

-Không vấn đề, gần đây có một cái, ta đưa ngươi đi.

Trong lòng Thiên Bồng chế nhạo không thôi, hắn cũng không tin, một con thỏ không có bất kỳ năng lực gì còn có thể tùy tay kiếm được một vạn linh tinh? Nếu thật sự có thể, hắn nghèo nhiều năm như vậy, há không phải sống đến trên thân chó sao? Thật sự là không biết trời cao đất rộng, hôm nay hắn sẽ cho con thỏ này một bài học! Để nó hiểu được một chút tàn khốc của thế giới, buôn bán khó làm!

Thiên Bồng nguyên soái đưa Tần Thọ bay về phía Thần Mộc Cốc, Tần Thọ sững sờ hỏi:

-Bên này? Ngươi xác định không có bay sai phương hướng?

Thiên Bồng nguyên soái nói:

-Đương nhiên là không, Tượng Thần Cốc bên kia tập hợp thợ thủ công giỏi nhất trong Thiên Đình, làm cái gì cũng có, mọi người cần gì đều qua bên kia mua, cho nên tự nhiên tạo thành phiên chợ Bách Gia Tập lớn nhất Thiên Đình. Đến nơi đó, có dị thú quý hiếm bay trên bầu trời, bơi trong nước, thông thiên triệt địa, khắp nơi đều có pháp bảo dời núi di chuyển biển, ngươi có thể xem đến nghiện.

Tần Thọ nghe xong, trong lòng lập tức kích động không thôi, nhiều bảo bối như vậy, hôm nay nhất định phải làm một món lớn!

Thiên Bồng nguyên soái không biết con thỏ đang đánh chủ ý gì, mục tiêu của hắn chỉ có một, trấn trụ con thỏ này! Để hắn hiểu được giá trị của đồng tiền, sau này cũng dễ trao đổi một chút… đồng thời đả kích dáng vẻ kiêu căng hung hăng càn quấy khi nãy của con thỏ chết tiệt này.

Trong lúc nói chuyện, hai người không có đi thẳng tới Tượng Thần Cốc, mà sau khi tạo ra một bước ngoặt lớn bay về hướng một tòa cao vút trên đỉnh núi cao trong mây, từ xa Tần Thọ liền phát hiện đỉnh núi này không thích hợp.

Đỉnh núi khác nếu không phải là toàn thân màu xanh ngọc bích, cây cối rậm rạp thì là núi tuyết phủ trắng bầu trời, trang trọng nghiêm túc.

Nhưng đỉnh núi này không giống vậy, đỉnh núi này nhìn giống như từng căn nhà chồng chất lên nhau!

Không có bất kỳ viên đá nào, chỉ là một đám nhà, ngươi đè ép ta, ta đè ép ngươi, trùng trùng điệp điệp, không có một chút trật tự nào nhưng lại không có sụp đổ, ngoan cường hướng lên trời cao!

Không phải là tòa nhà cao chọc trời chính là nhà trệt xếp chồng… nhìn vô cùng hỗn loạn, nhưng lại có một vẻ đẹp hỗn loạn độc nhất.

Xung quanh căn nhà, dị thú quý hiếm và kỳ lạ bay tới bay lui trong sương mù, tiên nhân ra ra vào vào, vô cùng náo nhiệt.

Từ xa Tần Thọ còn nhìn thấy một ít người quen, chính là mấy lão thần tiên và Vân Không chân nhân lúc trước đi theo phía sau mông Hằng Nga, còn có ba người Liễu chân quân sau này bị lão thần tiên bẫy.

Tần Thọ từ xa khua khua móng vuốt hét lên:

-Vân Không chân nhân, Liễu chân quân, lão gia hỏa! Đã lâu không gặp!

Kết quả ba người vừa mới quay đầu lại tập trung nhìn, chỉ nghe thấy Liễu chân quân chửi rủa:

-Chết tiệt! Là con thỏ chết tiệt kia!

-Đi thôi đi thôi, cách xa hắn một chút...

Kết quả là ba người nhanh chân chạy đi ngay cả bóng dáng cũng không lưu lại...

Tần Thọ nhìn theo bóng lưng đi xa của ba người, chẹp chẹp nói với Thiên Bồng nguyên soái:

-Nhìn thấy chưa? Thế nào gọi là nhân phẩm, đây chính là nhân phẩm! Chào hỏi từ xa, bọn họ đều vui mừng đến đầu óc choáng váng, chạy sai hướng rồi… ôi…

Thiên Bồng nghe xong liền cười nói:

-Ha ha… da mặt này của ngươi xem như là Hộ Sơn Đại Trận, căn bản là vô địch.

Tần Thọ làm như không nghe thấy.

Vén lỗ tai hỏi:

-Ngươi vừa mới nói cái gì?

Thiên Bồng:

-...

Lúc này ngẩng đầu lên, Tần Thọ mới phát hiện, Thiên Bồng vậy mà đem mình che trong một tầng mây mù, làm cho người ta không nhận ra hắn tới rồi.

Tần Thọ nói:

-Ngươi đây là làm gì vậy? Mèo mả gà đồng, trêu ghẹo nữ nhân? Sợ bị khổ chủ nhận ra?

Thiên Bồng trợn nhìn con thỏ một cái nói:

-Chính gọi là người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn, mặc dù Thiên Đình an toàn nhưng mua được đồ tốt hay lộ tiền tài ra vẫn dễ dàng bị người khác nhớ nhung tới. Trong Thiên Đình không được đánh nhau, đi ra ngoài lại rất khó nói.

Cho nên, mọi người nếu muốn mua đồ gì đó, phổ biến nhất sẽ thường che đậy vẻ ngoài của mình.

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Vậy thì ngươi không cần như thế này, ngươi nghèo như vậy. Tán gái còn dùng pháp bảo hoàng cấp Tam Tinh để ngâm người, khẳng định sẽ không có ai để mắt tới ngươi, trừ phi hắn mù. Ngươi đã dùng hết thực lực của mình, chứng minh ngươi nghèo khó… cho nên, tản ra đi.

Thiên Bồng thật muốn một tay tát chết con thỏ chết tiệt này, nhưng mà vẫn nhịn được nói:

-Ngươi hiểu cái rắm! Ta là chính thần trên Thiên Đình, ta tới đây bị người ta nhận ra, không thể tránh khỏi muốn nịnh nọt hoặc xum xoe một phen. Bản nguyên soái thế nhưng là người giữ mình trong sạch, sao có thể làm bạn cùng bọn họ? Còn nữa, đi ra ngoài khiêm tốn vẫn là tốt hơn.

Tần Thọ liếc hắn một cái, dáng vẻ xem như ta tạm thời tin lời ma quỷ của ngươi.

-Bây giờ đi đâu? - Tần Thọ hỏi.

Thiên Bồng chỉ vào trên tầng mây nói:

-Lên bên trên, phía dưới đều là cửa hàng đồ bình thường, phía trên mới là tinh phẩm. Các loại đồ tốt của Tượng Thần Cốc cũng chỉ có bên trong cửa hàng tinh phẩm mới bán. Ngoài ra, bên trên còn có Vân Đỉnh Thiên Tập, buôn bán tất cả các loại hàng hóa tốt trong thiên hạ. Ách… Đúng rồi, con thỏ ngươi là đến đây buôn bán kiếm tiền, dạng như ngươi đoán chừng không cần phải lên đó. Bên dưới có một phiên chợ bình thường, thường là nơi các tiên dân trao đổi, bàn ghế, ghế dài, gà vịt bò dê, cá thối, tôm thối… đều có thể đổi được, hàng đẹp giá rẻ, xứng đáng với giá trị thân thể ngươi.

Tần Thọ hơi ngửa đầu nói:

-Coi thường ta? Nói cho ngươi biết, thỏ gia ta là buôn bán lớn, đương nhiên là tới Vân Đỉnh Thiên Tập! Đừng nói nhảm, lái xe đi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất