Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 178: Không đi, đi không nổi

Chương 178: Không đi, đi không nổi

Phừng!

Ngọn lửa màu đỏ phun ra từ miệng Rau Hẹ nhanh chóng đổi màu, trở nên càng ngày càng sáng, cuối cùng chuyển thành màu vàng!

Ngọn lửa màu vàng không chỉ có nhiệt độ cao, ngoài ra còn có hiệu quả bám dính, dính trên người Tần Thọ cũng không tắt, cứ cháy phừng phừng như vậy.

Trong nháy mắt Tần Thọ từ một con thỏ đen biến thân thành con thỏ bị ngọn lửa màu vàng thiêu đốt!

Tần Thọ vung tay lên, một vũng nước liền xuất hiện trên mặt đất, hắn đi đến gần soi gương một chút, cười nói:

-Ha ha, thỏ gia ta bị thiêu cháy nhưng vẫn đẹp trai lắm! Rau Hẹ, ngươi nói thật đi, có phải là ngươi cảm thấy ta như vậy đẹp trai hơn nên mới thích đốt ta như vậy đúng không?

Xèo...

Sau khi Tần Thọ đến gần, trong chớp mắt vũng nước liền bốc hơi sạch sẽ, có thể thấy được nhiệt độ của ngọn lửa này cao bao nhiêu.

-Ta nhổ vào! Ta muốn ăn thịt thỏ mới đốt ngươi, đáng tiếc… ngươi nói rốt cuộc da của con thỏ nhà ngươi làm bằng cái gì vậy? Ta vừa mới lĩnh hội được một loại Chân Hỏa Phượng Hoàng lợi hại hơn mà cũng không thể đốt được ngươi... - Rau Hẹ nhìn con thỏ khỏe như vâm, còn không quên giả ngầu, hết chỗ nói rồi.

Tần Thọ nói:

-Thỏ gia ta thiên phú dị bẩm, thần thông cái thế, chỉ là ra đời hơi muộn, nếu không hiện tại ta chính là Ngọc Hoàng Đại Đế rồi, ha ha...

Rau Hẹ trợn trắng mắt, nói:

-Ngươi mà Ngọc Hoàng Đại Đế cái gì, ngươi mà là Ngọc Hoàng Đại Đế, vậy ta chính là Vương Mẫu nương nương… khụ khụ...

-Cái gì? - Tần Thọ liếc mắt nhìn Rau Hẹ một cái.

Rau Hẹ hừ hừ nói:

-Ta là Tây Vương Mẫu!

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Lúc nãy ngươi nói không phải là cái này.

Rau Hẹ trừng mắt lườm con thỏ một cái, xoay người bước đi nói:

-Mặc kệ ngươi! Ta đi học đây, cái này là là phần của ngươi, không cho phép ngươi tố giác ta, nếu không sau này cứ chờ cạp đất đi!

Rau Hẹ vung tay ném qua, Tần Thọ thuận thế tiếp được, trong tay là một cái túi không gian đơn giản, không gian bên trong cũng không lớn, chỉ tầm khoảng một căn phòng thôi. Mở ra thì thấy bên trong đầy ắp nào thịt bò, thịt gà, thịt vịt, trứng rùa… đầy đủ mọi thứ!

Tần Thọ chép chép miệng nói:

-Rau Hẹ, đây không phải là ngươi đi săn thú, mà đây là ngươi đi thu thập mẫu xét nghiệm mới đúng!

-Bà cô đây vui là được, ai cần ngươi quản! Hừ!

Nói xong Rau Hẹ đã đi xa.

Tần Thọ lắc đầu, tiện tay nhét cái túi vào trong Hắc Ma Thần Hạp.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng ho khan:

-Con thỏ, ta mới vừa đến chưa nhìn thấy gì cả.

Tần Thọ bị giật mình, vừa quay đầu lại đã thấy Tiểu Thổ Địa cười ha ha nhìn hắn.

Tần Thọ nhìn vẻ mặt tươi cười kia của Tiểu Thổ Địa, lại nhìn Rau Hẹ, Tần Thọ bỗng nhiên hiểu ra:

-Ngài cũng biết?

Tiểu Thổ Địa lắc đầu nói:

-Cái gì ta cũng không biết.

Nhưng biểu cảm của Tiểu Thổ Địa kia rõ ràng chính là cái gì ta cũng biết!

Tần Thọ biết, Tiểu Thổ Địa đây là cố ý gây rối, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, bởi vì đối với hắn mà nói, mấy cái này có hề gì.

Tiểu Thổ Địa từng nói, Mãnh Thú Viên do Thực Thần quản lý, mà Thực Thần thì rất ít nấu ăn, có nấu cũng không cho người khác, đương nhiên số lượng cũng không nhiều.

Nếu số lượng không nhiều, chắc chắn phải chọn nguyên liệu nấu ăn cho tốt, làm gì có thời gian trông coi dã thú bên này...

Bởi vậy, dã thú trong Mãnh Thú Viên không có ai ăn, lưu trữ thì cũng là lưu trữ thôi, không bằng để đám con thỏ vớ bở.

Hiện tại xem ra, Tần Thọ đoán là Tiểu Thổ Địa đã biết chuyện Rau Hẹ trộm dã thú từ lâu rồi, chẳng qua là nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.

Nghĩ đến đây Tần Thọ chắp tay nói:

-Ta cũng không nói gì cả, ý ta là vậy đó...

Tiểu Thổ Địa nở nụ cười, nói:

-Con thỏ, ngươi đến thăm tiểu Phượng Hoàng kia hả?

Tần Thọ lắc đầu đáp:

-Không phải, ta muốn tới tìm ngài hỏi một chút, Thực Thần kia có nhận đệ tử không?

Tiểu Thổ Địa sửng sốt, sau đó nhìn từ trên xuống dưới con thỏ, cười nói:

-Ngươi muốn đến làm học đồ của Thực Thần kia?

Tần Thọ gật đầu lia lịa nói:

-Đúng vậy, dù sao hiện tại ta rất nhàn rỗi, có thêm một kỹ năng bỏ túi, sau này cũng có thể dùng để kiếm cơm ăn đúng không?

Tiểu Thổ Địa cười nói:

-Được, vậy ta giúp ngươi nói với Thực Thần, nếu có tin tức gì ta sẽ báo cho ngươi sau.

-Thông báo thế nào?

Đối với chuyện này Tần Thọ dụng tâm một trăm hai mươi phần trăm, nó có quan hệ đến lộc ăn trong tương lai đó!

Tiểu Thổ Địa lấy ra một khối ngọc bội từ trong ngực giao cho Tần Thọ:

-Ngươi cầm lấy cái này, nếu ta có tin tức, ngọc bội này sẽ nóng lên. Đến lúc đó ngươi cứ tới nơi này, ta với ngươi giáp mặt nói cho tiện.

Tần Thọ gật đầu như bổ củi, mọi chuyện đã sắp xếp tốt, hàn huyên với Tiểu Thổ Địa thêm một lát rồi cáo từl.

Lúc thấy Tiểu Thổ Địa lần nữa, Tần Thọ nhớ tới đến, hình như mình còn nợ Tiểu Thổ Địa một cây quải trượng… nhưng phải tìm một cây vừa tốt lại phù hợp ở đâu đây?

Tuy rằng hắn biết luyện khí, nhưng là cũng chỉ luyện được mấy món đồ chơi bình thường, loại đồ chơi này đương nhiên không thể dùng để tặng người khác.

Lúc hắn đang suy nghĩ, một đạo kim quang lóe lên phía trước, tiếp đó một người hạ xuống. Tần Thọ nhìn chăm chú, nhất thời vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ thật sự là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, đến đúng lúc lắm!

-Ha ha… thì thỏ lão đệ, đã lâu không gặp, hôm nay lại tình cờ gặp được, ha ha...

Người tới chính là Thiên Bồng nguyên soái, lần trước lên mặt trăng ăn trộm gà không thành, suýt nữa thì bị cho vào nồi hầm rồi, hơn nữa hình như còn bị nhận ra thân phận, có thể nói là mệt mỏi quá độ.

Mấy ngày nay, trong lòng Thiên Bồng vẫn hơi có tật giật mình, không dám bén mảng đến cửa Nguyệt Cung nữa.

Hôm nay thật sự là không nhịn được, trước đó hắn ta có tới Nguyệt Cung một chuyến, gõ cửa nhưng không có ai, lúc này mới trở về đi lung tung, tìm kiếm cơ hội ngắm Hằng Nga.

Hắn ta thật sự là ngượng ngùng đối mặt với Hằng Nga, sợ bị Hằng Nga chỉ vào cái mũi nói:

-Ngươi chính là con ếch kia!

Vì không thể trực tiếp đi tìm Hằng Nga, hắn ta rất không cam tâm, vô cùng bất lực, trông thấy con thỏ trước mắt này, chỉ hận không thể bóp chết nó!

Trông thấy con thỏ, hắn ta lại nghĩ tới pháp bảo của bản thân, thật đau lòng...

-Ôi chao, đây không phải là Thiên Bồng nguyên soái sao? Cơn gió nào đưa ngươi tới đây vậy? Tần Thọ cười hề hề hỏi.

Thiên Bồng nguyên soái thấy con thỏ không hề vừa mở miệng đã gọi hắn ta là con cóc, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, nói:

-Thỏ lão đệ, còn không phải là do mấy ngày không gặp nên rất nhớ, cho nên mới tìm ngươi ôn chút chuyện sao. Nơi này không phải chỗ để nói chuyện phiếm, không thì chúng ta đến Nguyệt Cung ngồi đi?

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Không đi, đường về Nguyệt Cung xa như vậy, ta say xe ngựa, đi không nổi.

Thiên Bồng nguyên soái nghe thế thì đen mặt, bà mẹ ngươi, ngày nào ngươi cũng chạy qua lại thì không sao, ta vừa tìm ngươi thì ngươi chạy không nổi nữa?

Thiên Bồng nguyên soái cười gượng một tiếng nói:

-Con thỏ, nếu không ta ôm ngươi đi nhé?

Tần Thọ lập tức lắc đầu nói:

-Đừng tới đây, ta đã nói rồi, ta sợ heo lắm.

Thiên Bồng nguyên soái:

-...

Thiên Bồng nguyên soái lấy gương ra ngắm nghía bản thân, hắn ta rất buồn bực, hắn ta là một thần tiên anh tuấn tiêu sái như vậy, sao lại biến thành heo rồi?

Tần Thọ cũng không hé răng...

Thiên Bồng nguyên soái mím môi, trong lòng khó chịu, hắn ta từng đến Nguyệt Cung một lần. Nhưng lần đó bị con thỏ này dọa sợ, nửa đường đã chạy mất.

Nhưng lần này, hắn ta không được phép bị dọa chạy mất nữa, phải trả một cái giá lớn như vậy nên hắn ta quyết định, miễn là vào được cửa của Nguyệt Cung, mặt dày cũng phải chờ đến khi Hằng Nga trở về. Gặp mặt đã, tán gẫu thì để hôm khác nói sau! Kết quả, con thỏ chết tiệt này còn không hợp tác như vậy...

-Con thỏ, không phải lần trước ta cho ngươi một chiếc xe ngựa sao? Ngồi cái đó sẽ không mệt nữa. Thiên Bồng nguyên soái đề nghị.

Tần Thọ ngẩng đầu lên, ngáp một cái nói:

-Ngươi chưa từng nghe nói có thứ gọi là say xe ngựa sao? Thân thể không mệt, tinh thần mệt đó… không nói nữa, đi ngủ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất