Chương 181: Vân Đỉnh Thiên Tập, con thỏ buôn bán
Thiên Bồng cười lạnh nói:
-Nơi đó ra vào đều là tiên nhân có tên tuổi, bán đồ vật đều là pháp bảo tiên phẩm, mặt hàng thông thường dưới tiên phẩm ngay cả tư cách mang lên đều không có. Ngươi muốn dựa vào mấy câu mò mẫm lừa người? Ngươi sợ không kiếm được tiền hay là bị người đánh chết, ta có thể nói cho ngươi, ta giúp ngươi buôn bán nhưng mặc kệ ngươi sống chết hay là bị người đánh, đừng trách ta không có giúp ngươi. Thế nào? Cuối cùng nhắc nhở ngươi một chút, đi xuống bên dưới, không chừng ngươi còn có thể kiếm chút.
Tần Thọ vung tay lên nói:
-Một người lái xe như ngươi sao còn nói nhảm nhiều như vậy? Tranh thủ thời gian lái xe! Đi Vân Đỉnh Thiên Tập! Hôm nay thỏ gia để ngươi mở mắt một chút, nhìn xem thế nào gọi là buôn bán!
Thiên Bồng nghe xong cười càng vui vẻ hơn, lời hắn vừa nói chính là phép khích tướng.
Chẳng qua hắn nói tới cũng đều là thật, trong Vân Đỉnh Thiên Tập tiên nhân ở đâu tới đều có, mặc dù không có ma quỷ, nhưng cũng không có nghĩa là những người này đều là người tốt.
Mò mẫm lừa người, vẫn là dễ dàng bị đánh...
Nếu bị người lòng dạ hẹp hòi để mắt tới, lúc đi ra nửa đường bị chặn giết cũng không phải không có khả năng.
Nếu như con thỏ kích động, thật sự mò mẫm lừa người, sau đó chết...
Thiên Bồng cười hê hê trong lòng nói:
-Ừm, đến lúc đó đi dự đám tang cũng nhìn thấy Hằng Nga, sau đó vỗ về cho tốt… chẳng phải rút ngắn quan hệ sao? Sau đó… ha ha… ta quả thực chính là một thiên tài!
Thiên Bồng đắc ý mang theo Tần Thọ bay lên tầng mây, quả nhiên trên tầng mây có một mảnh bạch ngọc dựng thành quảng trường!
Quảng trường phân hai tầng, tầng thứ nhất là cửa hàng tinh phẩm, nói là cửa hàng kỳ thật chính là từng tòa hành cung, phía trên treo bảng hiệu to lớn:
-Thần Mộc Cốc, Thiên Cơ Các, Chú Thần Cốc…
Tầng bên trên thì là một mảnh sạch sẽ, một sân trời lớn không có bất kỳ cửa hàng nào! Giờ khắc này, trên sân trời đầy người ngồi, từng dãy từng dãy tự giác xếp thành hàng, trước mặt đặt một tấm thảm, trên thảm đặt các loại bảo bối, trên đầu lơ lửng từng cái tranh chữ, viết tự bán đồ...
Ở giữa đường, người đi người về như dệt...
Còn có thiên binh tuần tra qua lại, xem bộ dáng chính là đang giám sát.
Thiên Bồng nói:
Con thỏ, thế nào? Náo nhiệt chứ? Chưa từng thấy loại cảnh tượng hoành tráng này hả?
Tần Thọ chẹp chẹp miệng nói:
-Ai nói? Cảnh tượng thế này gần giống với cảnh tượng năm đó ta ở dưới Thiên Kiều nhìn thấy đại sư bọn họ buôn bán thần dược chuyên trị bệnh hiểm nghèo…
-Thiên Kiều gì? Cái gì…
-Đừng hỏi nữa, với trí thông minh này của ngươi, giải thích ngươi cũng nghe không hiểu. - Con thỏ phất phất tay, ghét bỏ nói.
Thiên Bồng cố nén xúc động muốn bóp chết con thỏ này nói:
-Thỏ à, không phải ngươi muốn kiếm tiền sao? Kiếm thế nào? Tranh thủ thời gian đi!
Tần Thọ cười ha ha nói:
-Ngươi nhìn cho rõ nhé! Có điều ngươi phải giúp đỡ.
-Giúp đỡ cái gì? - Thiên Bồng hỏi.
Tần Thọ nói:
-Một hồi ta bán bảo bối chính là bảo bối đệ nhất thiên hạ, độc nhất vô nhị, giá trị… ta cũng không biết cụ thể giá bao nhiêu. Nhưng mà có một điểm, ngươi phải giúp ta bảo hộ, không thể để cho người nhìn không, hiểu chưa?
Thiên Bồng nghe xong cười ha ha nói:
-Con thỏ ngu ngốc, đây là Vân Đỉnh Thiên Tập, nơi này có pháp trận bảo hộ, bất luận người nào cũng không thể khuyếch tán thần thức ra ngoài, ai có thể nhìn thấu bảo bối của ngươi? Chỉ là, ngươi có thể có bảo bối gì chứ?
Tần Thọ hơi ngửa đầu, kiêu ngạo nói:
-Ta nói rồi, đó là bảo vật đệ nhất thiên hạ, độc nhất vô nhị! Chỉ nhìn không bán! Đã không ai có thể nhìn thấy, vậy ngươi cũng không còn tác dụng gì nữa, tránh qua một bên đi đi.
Lời này vừa nói ra, Thiên Bồng cũng tò mò hỏi:
-Vậy ta xem trước một chút?
Tần Thọ cười ha ha, duỗi móng vuốt ra, ngoắc ngoắc ngón tay…
-Thu phí!
Thiên Bồng khẽ đảo hai mắt, hơi ngửa đầu, xoay người, nhìn cũng không nhìn con thỏ, tự mình đi tản bộ:
-Thỏ à, ta đi quanh một vòng, nhìn xem có cái gì muốn mua. Ngươi tranh thủ thời gian kiếm tiền, trước khi trời tối, không kiếm được tiền, coi như ngươi thua.
Tần Thọ khoát tay một cái nói:
-Trở về lại nói.
Mặc dù Thiên Bồng không có quay đầu, nhìn vô cùng thản nhiên nhưng mà trong lòng lại tò mò ngứa ngáy khó nhịn, nhịn không được quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy con thỏ kia tìm một góc không người, đưa lưng về phía hắn, vểnh cái mông lên, cũng không biết đang mân mê cái gì...
-Đồ con thỏ đần nghèo, pháp bảo hoàng cấp Tam Tinh cũng không có, trong nhà ngay cả bàn ghế còn không có, có thể có bảo bối tuyệt thế gì chứ? Khẳng định là mò mẫm lừa người… không để ý tới hắn nữa.
Thiên Bồng lắc đầu, tự mình đi, vừa đi vừa xem náo nhiệt.
Thế nhưng, hôm nay những đan dược, pháp bảo này hắn làm sao đều xem không vào mắt, tất cả tâm tư đều đặt ở trên người con thỏ.
Mặc dù không xem được món đồ nào nhưng hắn lại thấy được không ít khuôn mặt quen thuộc, càng nhìn càng kinh hãi, cùng với không ngớt kinh hô ở trong lòng:
“Được lắm gia hỏa, đó không phải Ngao Tuế tiểu bá vương Nam Hải sao? Nghe nói trước đó bị người đánh, không ngờ còn sinh long hoạt hổ như thế.”
“Hắc, đây là động chủ Tam Hoàn Động, lão gia hỏa Địa Thiên Cửu Tầng Thiên… không ngờ cũng chạy tới đây tản bộ.”
“Ai u, tên gia hỏa Yêu Tam Thiên này cũng chạy tới rồi, gia hỏa này không phải đang chuẩn bị đột phá cảnh giới Kim Tiên sao?”
Nhìn thấy từng nhị thế tổ Địa Tiên, Kim Tiên hoặc là phía sau lưng có chỗ dựa chạy đầy đất, Thiên Bồng toét miệng, sờ ngực, thầm nói:
“Tốt, rất tốt… tới nhiều mãnh nhân như vậy, không tin không có người chụp chết con thỏ kia, để ta đi dự đám tang! Ha ha… thật tốt!
Thiên Bồng vốn định đi quanh một vòng nhưng mà trong lòng nhớ tới đánh cược cùng con thỏ, làm sao cũng không cách nào cảm thấy yên ổn, dứt khoát cũng không vòng vo, quay người lại đi trở về.
Kết quả vừa quay đầu lại, hắn ngây ngẩn cả người, không thấy con thỏ nữa!
Vị trí ban đầu của con thỏ bị mọi người vây quanh bên trong ba vòng bên ngoài ba vòng, mỗi một cái đầu ngó dáo dác cũng không biết đang xem cái gì.
Con thỏ này đang giở trò quỷ gì? Thiên Bồng cũng tò mò, cũng đi theo qua, chen vào đám người, nhìn vào phía bên trong.
Chỉ thấy con thỏ ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay ôm ở trước ngực, hai mắt buông xuống không nhúc nhích...
Trước mặt con thỏ đặt một cái bát lớn, bát chụp trên mặt đất, cũng không biết chụp thứ gì bên trong. Phía dưới bát là một tấm bố màu đen, trên bố viết mấy dòng chữ:
-Vật trong chén, thiên hạ vô song, chỉ xem không bán, một ngàn hồng linh tinh xem một cái, bất luận kẻ nào không thể xem lần thứ hai, bao nhiêu tiền cũng không được!
Thiên Bồng vừa xem liền nhíu mày, nhưng mà không thể không nói, hắn có chút tò mò.
Tò mò phía dưới bát của con thỏ chết tiệt kia đến cùng chụp bảo bối gì, vậy mà một ngàn hồng linh tinh mới cho xem một lần.
Muốn xem lần thứ hai, cho bao nhiêu tiền cũng không cho xem...
Trong này rốt cuộc là thứ gì, mơ hồ như thế?
Thiên Bồng buồn bực, các tiên nhân ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng đang buồn bực, chỉ là Vân Đỉnh Thiên Tập không cách nào khuyếch tán thần thức ra ngoài, loại hình thần thông mắt nhìn xuyên tường cũng không dùng được, mọi người cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, thì thầm.
-Các ngươi nói dưới bát của con thỏ này là cái gì? - Tiên nhân Giáp hỏi.
-Không biết nữa… sẽ không phải là Tiên Thiên Linh Bảo chứ? - Tiên nhân Ất tò mò nói.
-Ta cảm thấy Tiên Thiên Linh Bảo là không có khả năng, Hậu Thiên Linh Bảo còn có khả năng. Chỉ là chưa từng nghe nói bảo bối gì một người chỉ có thể xem một chút! Đây rốt cuộc là cái thứ gì, làm cho huyền bí như thế? Sẽ không phải là mò mẫm lừa người chứ? - Tiên nhân Bính nói.