Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 182: Không phải một mình con thỏ đang bẫy

Chương 182: Không phải một mình con thỏ đang bẫy

-Không thể nào, nơi này chính là Vân Đỉnh Thiên Tập, ở đây mò mẫm lừa người? Ha ha… đây là sợ nhân quả không đủ nhiều, đi ra ngoài chết chậm sao? - Tiên nhân Giáp nói.

-Có đạo lý. - Tiên nhân Ất đáp.

-Ta nghe người ta nói, trên thế giới có mấy loại bảo bối, thật đúng là phù dung sớm nở tối tàn, đẹp thiên địa thất sắc. Chẳng lẽ đây là loại đồ vật đó?

-Ngươi nói chính là Đàm Hoa Tiên Cảnh đi? Chỉ là loại hoa kia cần hoàn cảnh đặc thù mới có thể sinh trưởng, cũng chưa thấy ai đem nó chụp trong bát cả.

-Thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, hắn dám bày ra, trong bát khẳng định có thành tựu!

Mặc dù mọi người nói như vậy nhưng lại không có ai dùng tiền đi xem, hiển nhiên, ai cũng không muốn làm người đầu tiên đi làm liều. Hoặc là nói, bọn hắn căn bản chính là lời nói không từ tâm, rõ ràng chính là muốn lừa người khác xem rồi lại nói.

Đáng tiếc, mỗi một kẻ đều là quỷ tinh, ai cũng không động đậy, chỉ là đang tranh luận, chờ kẻ ngu xuẩn đầu tiên xuất hiện.

Đám người đang thảo luận… bên ngoài đoàn người ba người đi tới, sau khi kê chân nhìn về phía bên trong, mỗi một biểu cảm lập tức trở nên cổ quái.

-Chết tiệt, là con thỏ kia! - Vân Không chân nhân nhịn không được chửi lên. Liễu chân quân nói theo:

-Vân Không chân nhân, trước kia ngươi cũng không thích nói chuyện có mấy chữ thô tục nhưng mà từ sau khi biết con thỏ này...

Lão thần tiên cười ha ha nói:

-Đừng nói đến hắn nữa, ai không phải là tại con thỏ khốn kiếp này, ngẫm lại là muốn cho hắn một cái tát.

Vân Không chân nhân đi theo gật đầu.

Liễu chân quân nói:

-Con thỏ này đang làm gì? Bên dưới một cái bát bể có thể chụp bảo bối gì? Không phải là đang gạt người chứ?

-Gạt người? Hắn dám? Nhiều đạo hữu ở đây như vậy, ai dám gạt người? Không muốn mặt mũi nữa sao? - Lão thần tiên là kẻ đầu tiên không tin.

-Ai u, sao lại nói lời này tuyệt đối như vậy, đã không phải gạt người, ngươi đi xem một chút bên trong có cái gì?

Đợi nửa ngày rốt cục có một người nhìn giống ngu ngốc, lập tức có gia hỏa không có ý tốt khích tướng nói.

Lão thần tiên sững sờ, sau đó lắc đầu nói:

-Mặc dù một ngàn hồng linh tinh không nhiều nhưng mà chân muỗi có nhỏ cũng là thịt, xem một chút liền mất một ngàn linh tinh, không có lời.

-Cũng chưa chắc, ta nghe người ta nói có loại đồ vật xem một chút liền có thể nhập đạo. - Có người nói nhỏ.

Bọn người lão thần tiên nghe xong lập tức có chút động lòng...

Nhập đạo là cái gì? Toàn thân toàn ý vùi đầu vào trong thiên đạo, một loại trạng thái ngộ đạo khoảng cách gần lĩnh ngộ thiên đạo. Người bình thường căn bản không có cơ hội, phàm là có cơ hội nhập đạo, sau khi ra ngoài đều là thực lực bạo tăng, hơn nữa mấy cảnh giới phía sau đều là một bước lên mây!

Chỗ tốt như vậy ai không muốn?

-Này, có phát hiện ra không? Khí tức con thỏ này hơi khác. - Liễu chân quân thấp giọng nói.

Vân Không chân nhân nói theo:

-Đúng là khác, lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn, dường như hắn không có lực lượng dao động, lần này trong cơ thể hắn có nguyên khí dao động mãnh liệt. Nhìn sự dao động này sợ là đã đến Luyện Khí Hóa Thần đi.

-Không biết, con thỏ này quá cổ quái, da dày thịt béo, một thân đồ vật lộn xộn, nhìn không thấu thực lực của hắn rốt cuộc là bao nhiêu. Chỉ là từ nguyên khí ba động xác thực chỉ là Luyện Khí Hóa Thần, nhưng mà ngươi đã từng thấy Luyện Khí Hóa Thần gà mờ có thể đánh cho Hoa Hồ Điêu nhân tiên tầng chín kêo mgao ngao chưa?

-Con thỏ này xác thực cổ quái, không thể tính toán dựa theo lẽ thường. Nhưng mà đúng là thực lực của hắn tăng lên rất nhiều, lúc này mới mấy ngày? Chẳng lẽ thật sự có cơ duyên lớn?

-Chẳng lẽ có quan hệ với vật trong chén?

Càng nói, mấy người càng tò mò, lão thần tiên càng để bụng, thầm nói: “Ta vây hãm ở cảnh giới nhân tiên đã mấy chục vạn năm, đây là có lẽ là một cơ hội.”

Vân Không chân nhân vừa nhìn nhẹ nhàng đá Liễu chân quân một cái, hai người liếc nhìn đều xem hiểu ý tứ của nhau, bản thân đã không muốn bị lừa, không bằng làm cho đạo hữu bị lừa đi.

Thế là Vân Không chân nhân nói:

-Nếu không thì thử một chút?

Liễu chân quân đi theo gật đầu nói:

-Thử một chút cũng không có gì, dù sao chỉ có một ngàn hồng linh tinh, xem như mua món đồ lưu niệm.

Lão thần tiên híp mắt, chẹp chẹp miệng, có chút xoắn xuýt nói:

-Nhưng mà nhân phẩm con thỏ này…

-Nhiều người ở đây thế này, con thỏ này ăn gan hùm mật gấu cũng không dám lừa gạt nhiều người như vậy? Nếu truyền điều này ra ngoài, một truyền mười, mười truyền trăm, lập tức liền tiếng xấu lan xa! Đừng nói da mặt, đến cả xương cốt cũng ném sạch sẽ.

Vân Không chân nhân lập tức nói.

Liễu chân quân phụ họa theo:

-Nếu con thỏ này thật sự có bảo bối tốt…

Đúng lúc này, có người hoảng sợ nói:

-Chữ thay đổi rồi!

Liễu chân quân, lão thần tiên, Vân Không chân nhân lập tức đi tới nhìn, theo bản năng thì thầm:

“Không thú vị, một đám quỷ nghèo, lại bày gian hàng thêm một canh giờ, có xem hay không, không xem dẹp đi!”

Nhìn thấy cái này, không ít người sốt ruột...

Đồng thời càng thêm tò mò, phía dưới đất này rốt cuộc là thứ gì mà con thỏ này sức mạnh tràn đầy như vậy?

Thiên Bồng cũng tò mò, nhưng mà hắn càng sốt ruột hơn, dù sao nếu như con thỏ này không gạt người, ai sẽ đi đánh con thỏ?

Không ai đánh con thỏ, hắn làm sao đi dự đám tang?

Không đi dự đám tang làm sao tới gần Hằng Nga?

Chẳng lẽ muốn tự mình ra tay?

Vậy khẳng định không được, Thiên Đình điều tra ra, lúc ấy dựa theo thái độ của Ngọc Đế đối với con thỏ này, không chừng hắn ăn không được lại phải gánh chịu...

Suy đi nghĩ lại, Thiên Bồng biết, bản thân không thể chỉ đứng nhìn, nhất định phải làm chút gì, thế là một mặt thâm trầm nói:

-Xem ra phía dưới thật sự có bảo bối! Dù sao, không ai dám lừa gạt nhiều người như vậy một lúc!

Trong lúc nói chuyện, Thiên Bồng phóng xuất ra lực lượng ba động của mình...

-Thiên Tiên! - Có người kinh hô!

-Trời ơi, vậy mà lại có Thiên Tiên đến Vân Đỉnh Thiên Tập?!

-Thiên Tiên cũng đã nói như vậy, hẳn là sẽ không tệ.

-Con thỏ này chắc sẽ không dám lừa gạt Thiên Tiên chứ?

...

-Thế nào, có muốn thử một chút hay không?

Liễu chân quân tiếp tục lừa lão thần tiên.

Lão thần tiên cắn răng nói:

-Làm đi!

Thế là, lão thần tiên xẹt tới cười ha ha nói:

-Con thỏ, còn nhớ ta không?

Tần Thọ mí mắt vừa nhấc, chộp móng vuốt sâu xuống:

-Một ngàn hồng linh tinh xem một lần, chỉ nhận tiền, không nhận người.

-Mẹ kiếp! - Người xem náo nhiệt đều nhìn không được, vụng trộm mắng một câu.

Bộ dáng tươi cười của lão thần tiên lập tức cứng ở trên mặt, mẹ nó con thỏ chết tiệt này, thật đúng là không nể mặt mũi!

Lão thần tiên thấp giọng nói:

-Vậy ngươi có thể tiết lộ hay không trong này rốt cuộc là cái gì? Hoặc là gợi ý cũng được…

Tần Thọ nhếch miệng nói:

-Ở đây không phải đã viết rồi sao? Tuyệt thế bảo bối độc nhất vô nhị! Thích thì nhìn xem, không thích thì thôi.

Lão thần tiên không còn gì để nói… hắn xem như thấy rõ, con thỏ chết tiệt này là sống chết không bán nhân tình.

Trong lòng của hắn cũng kìm nén một cỗ khí, trong lòng tự nhủ, ta ngược lại muốn xem xem bên trong này của ngươi là cái thứ gì! Nếu là đồ tốt, ta cũng không lãng phí tiền. Nếu là đồ chơi phế phẩm gạt người, hừ hừ… Ta vạch trần ngươi tại chỗ, đến lúc đó ngươi liền hưởng thụ lửa giận của đám người đi!

Thế là lão thần tiên quả quyết bỏ tiền kiểm tra một ngàn hồng linh tinh giao cho Tần Thọ nói:

-Bây giờ ta có thể nhìn rồi chứ?

Tần Thọ sờ lên túi hồng linh tinh, ném vào Hắc Ma Thần Hạp, khẽ gật đầu nói:

-Có thể, nhưng mà không thể để cho người khác nhìn thấy, nếu không ngươi sẽ hối hận.

Lão thần tiên sững sờ, hắn thật đúng là nghĩ sau khi xốc lên để cho tất cả mọi người đều nhìn xem, nhưng mà sau khi nghe nửa câu sau, hắn ngẫm lại tao ngộ Ma Lễ Thọ, lập tức có chút sợ. Tứ Đại Thiên Vương cũng không dám tìm con thỏ này gây phiền phức, hắn nào dám chứ.

Thế là, lão thần tiên tìm góc độ không ai nhìn thấy, chậm rãi xốc cái bát lớn lên, cúi đầu nhìn vào bên trong.

Các thần tiên ở đằng sau cũng duỗi cổ đi nhìn theo, không biết làm sao lão gia hỏa này dùng quần áo che chắn ánh mắt, bọn hắn đều không nhìn thấy cái gì, lập tức mỗi người không ngừng mắng trong lòng:

-Lão gia hỏa này, che thật chặt chẽ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất