Chương 183: Đẹp không?
-Quả nhiên vẫn có tên ngốc bị lừa…
-Ha ha, mới bị khích tướng đã lên rồi, ta cá rằng hơn một nghìn cái hồng linh tinh của hắn đã bay hơi rồi.
-Quả nhiên đồ ngốc năm nào cũng có, năm nay còn đặc biệt nhiều.
-Ngươi nói xem hắn nhìn thấy gì?
-Đồ ngốc thì nhìn thấy gì chứ?
Lão thần tiên nghe xong nhăn mày, trong lòng lại càng nộ khí xung thiên, hắn biết đám người này đang kích mình, nhưng quả thực hắn cũng rất tò mò không biết dưới cái bát là gì.
Vốn dĩ hắn ta nghĩ rằng có gì hay thì xem, không có thì chơi khăm con thỏ một phen cho vui.
Nhưng đám người này lại chơi lại mình rồi!
Không vui!
Thực sự không vui!
Nhưng lão thần tiên cũng không lên tiếng, nhìn kỹ thứ bên trong bát, chỉ thấy có một tấm thẻ, trên đó ghi một chữ rất lớn…
Lão thần tiên vừa nhìn đã biết mình mắc bẫy rồi!
Khuôn mặt ông tối sầm lại, hỏa khí bốc từ trong lồng ngực ra, chuẩn bị gây gổ với con thỏ.
Chính lúc đó, bên tai nghe thấy tiếng bàn luận của người ngoài.
-Nhìn sắc mặt ông ta không ổn lắm, chắc là bị lừa rồi!
-Thì ta bảo bên trong nhất định chẳng có bảo bối gì rồi. Tên ngốc này vẫn rút tiền ra…
-Ha ha… chẳng trách lớn tuổi vậy rồi vẫn là nhân tiên, khờ thật…
Nghe xong những lời này, lão thần tiên lại càng tức hơn, tất cả tại lũ khán giả khốn nạn này. Nhưng mình hắn sao đánh lại nhiều người như vậy… Bởi vậy hắn ta liếc mắt một cái, trên mép môi hé nở một nụ cười thâm hiểm.
Lão thần tiên đậy chiếc bát lại, mắt ti hí nhìn con thỏ, con thỏ nhìn ông ta cười, hỏi:
-Có đáng không? Tuyệt đối là độc nhất vô nhị!
Lão thần tiên nghe xong, cố kìm giữ đôi tay để không tát con thỏ một cái, nói:
-Đáng lắm! Đúng là hàng tốt! Chỉ cần nhìn một lần là cả đời không quên được… Đời người dù sao cũng phải có một trải nghiệm thật hoàn mĩ, cảm động!
Nói xong, lão thần tiên lắc đầu đi về phía quần chúng, vừa đi vừa cảm khái rằng:
-Trên thế gian không ngờ còn có thứ như vậy, ôi… quả là rất đáng để xem.
Mọi người nghe xong đờ người ra, những tưởng ông ta bị lừa và rồi sẽ phấn nộ đánh lộn với con thỏ để họ có kịch xem. Không ai ngờ lại thành ra như vậy…
Thiên Bồng cũng thấy rất khó hiểu, lòng nghĩ: “Không thể nào, con thỏ này để thứ gì trong bát mà khiến lão thần tiên xem xong lại tâm cam tình nguyện đưa hắn một nghìn hồng linh tinh? Kì lạ, rất kì lạ… Mẹ nó, chẳng lẽ hôm nay phải thất bại ư?”
-Sơn Dã lão đầu, rốt cuộc ngươi nhìn thấy gì vậy? Liễu chân quân hỏi, Thiên Bồng lập tức vểnh tai lên nghe.
Lão thần tiên lắc đầu nói:
-Không nói được, không nói được…
Nói xong Sơn Dã đứng sang một bên cười mỉm, mặt tỏ ra rất nguy hiểm. Vài phút sau cuối cùng cũng có người đứng ra, đó là một thanh niên bện tóc dài, hắn nói:
-Để ta xem sao!
Người đó bỏ ra một nghìn hồng tinh linh đặt trước mặt con thỏ, sau đó cúi người xuống, che đậy rất kín để người khác không nhìn thấy, sau khi nhìn kĩ một hồi, đôi mắt hắn trợn lên tròn xoe! Khoảnh khắc đó trong đầu hắn có hàng ngàn câu hỏi hiện ra: “Tiết lộ? Nếu tiết lộ thì há chẳng phải mình trở thành thằng khờ bị gạt sao? Còn không tiết lộ ra? Chẳng ai biết mình đã nhìn thấy gì, mình cũng bảo nó rất đáng… họ sao biết gì chứ? Nếu người khác cũng vào xem, hắn nói ra thì hắn sẽ là đồ ngốc, có thêm một người cùng chịu thì cũng đỡ mất mặt hơn. Hắn mà không nói ra thì cùng nhau im lặng làm thằng khờ… Trong lòng đều hiểu nhưng không nói ra, cũng không quá mất mặt. Dù sao thì cả bọn mất mặt còn hơn mỗi mình, chẳng ai trách được ai…”
Nghĩ tới đây, người này đứng dậy, vỗ vỗ đôi tay, chắp tay về phía con thỏ nói:
-Không uổng công xem! Danh bất hư truyền!
Nói xong người đó cũng lui vào đám đông.
-Này, Tam Trùng, bên trong là cái gì thế? - Có người quen hắn hỏi.
Tam Trùng chân nhân lắc đầu:
-Không thể nói, không thể nói được… nói chung là có thứ rất giá trị bên trong.
-Ta cũng xem thử! Vân Không chân nhân cũng không nhịn được nữa, nộp tiền, xem!
Sau đó hắn nhìn Sơn Dã tiên và Tam Trùng chân nhân với vẻ mặt rất kì quặc, chỉ thấy hai người kia vẻ mặt ung dung, tuy cười nhưng không cười nhìn hắn, bỗng hỏi:
-Đẹp không?
Vân Không chân nhân cố kìm nén sự kích động, chắp tay về phía con thỏ nói:
-Thỏ con, quả nhiên danh bất hư truyền.
Nói xong Vân Không chân nhân đi về phía lão thần tiên và Liễu chân quân, mắt nhắm lại, không nói gì.
Liễu chân quân nóng lòng:
-Rốt cuộc các người nhìn thấy gì vậy?
Vân Không chân nhân và Sơn Dã tiên nhân nhìn nhau mỉm cười, sau đó đồng thanh:
-Không thể nói, không thể nói… chẳng qua mất có một nghìn hồng linh tinh thôi mà.
Liễu chân quân thấy vậy, cắn răng rút tiền ra, nhìn kĩ một hồi, sau đó ha ha cười rồi đứng về chỗ cũ, ba người cùng nhau mỉm cười, không ai nói gì.
Nhưng nếu ai để ý thì chắc sẽ nghe được tiếng cắn răng…
-Mẹ cha các ngươi, bị lừa xong lại lừa ta! Liễu chân quân truyền âm chửi.
-Kích động gì chứ, chúng ta cũng bị lừa mà. Đừng nói nữa, không sẽ bị phát hiện. - Sơn Dã truyền âm.
-Đúng, lũ khốn nạn này cũng chẳng tốt đẹp gì, phải cho bọn chúng sập bẫy mới được. - Vân Không chân nhân truyền âm.
Liễu chân quân biết nói gì hơn? Tiền mất rồi, thể diện cũng mất rồi, cứ diễn kịch theo họ thôi…
Liên tiếp bốn người xem xong đều khen rất đáng làm cho ý niệm của đám người kia bắt đầu lung lay.
Mọi người ai nấy nhìn nhau rồi bạn luận xôn xao, ai cũng thêm phần hiếu kỳ…
Nhưng lần này là thực sự hiếu kỳ.
-Còn nửa canh giờ nữa. - Có người nói nhỏ.
Câu này nhưng làm kích hoạt mọi người vậy, lại có một người bước ra:
-Để ta xem nào!
Nộp tiền, xem, sau đó đứng sang bên cười mỉm…
Có người hỏi:
-Có gì hay không?
Gật đầu.
-Thật hả?
Gật đầu!
Sau đó người nộp tiền càng lúc càng nhiều và người đứng sang một bên cười mỉm cũng tăng lên.
Thiên Bồng đứng cạnh xem đồng thời tính hộ con thỏ, chỉ một lát mà con thỏ thu vào hai vạn hồng tinh linh rồi! Vượt xa con số mà con thỏ đã nói trước đó!
Đến đây thì hắn cũng thấy rất khó hiểu rồi, chẳng lẽ hắn kiếm tiền không bằng con thỏ ư?
Còn nữa, trong cái bát kia là thứ gì? Đã nhiều người xem như vậy rồi, Thiên Bồng cũng không nhịn được nữa, lén lút cải trang rồi lẻn vào, nói:
-Con thỏ kia, tiền đây, để ta xem rốt cuộc bên trong có thứ gì!