Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 184: Cáo Trạng Thần

Chương 184: Cáo Trạng Thần

Ngay sau đó, Thiên Bồng từ từ mở bát ra, khi nhìn vào bên trong, sắc mặt đột nhiên đen lại...

Thiên Bồng ngẩng đầu lên nhìn thỏ, thỏ cũng nhìn hắn cười một cái, sau đó cầm lấy một viên hồng linh tinh nhét vào miệng, nhai cốp cốp rồi… vẻ mặt ưu nhã, khoái hoạt, tựa như không có không chút lo lắng gì.

Thiên Bồng nói:

-Thỏ kia, ngươi đây sắp chết rồi! Có tin hay không, ta nếu như bây giờ ta hét lớn lên, ngươi sẽ không thể trở lại mặt trăng được nữa?

Tần Thọ vui vẻ đáp:

-Hét đi, xem ai trong chúng ta không về được mặt trăng.

Thiên Bồng chỉ cảm thấy vô số ánh mắt lạnh lùng từ phía sau, hắn ta quay đầu lại nhìn chỉ thấy những vị tiên nhân bỏ tiền ra xem đồ vật dưới bát trước, cười hì hì nhìn hắn ta:

-Nếu ngươi còn dám hô, chúng ta sẽ giết chết ngươi!

Trong đám đông có một số người thấy hắn ta rất quen mắt, mặc dù họ không phải là những nhân vật lợi hại, nhưng những người ủng hộ đằng sau, thực sự gây chuyện thì cũng rất phiền phức.

Thiên Bồng tức khắc rùng mình… lời nói đến trong miệng, cuối cùng cũng không dám hét.

Lúc này, Tần Thọ khinh bỉ nói:

-Kinh sợ rồi sao?

Thiên Bồng lẩm bẩm hai lần, nói:

-Thỏ kia, ngươi hãy quan tâm đến sinh tử của chính mình đi, ngươi thật gian dối, e là đừng nghĩ đến sống sót mà quay về Nguyệt Cung.

Tần Thọ đáp:

-Việc này không cần ngươi lo.

Thiên Bồng hừm một tiếng, quay lại trong đám người, mỉm cười không nói nữa, nhưng trong lòng hắn đã nghĩ rằng, con thỏ này chắc chắn sắp gặp đen đủi rồi, không chết cũng sẽ bị những lão kia bí mật bắt đi và đánh chết...

-Ừm, đánh chết rồi, ta sẽ đến dự đám tang; nếu tàn tật, ta sẽ đến tặng thuốc, kiểm tra bệnh nhân, và quan tâm đến thương tích của ngươi… tốt, không tệ không tệ đâu.

Thiên Bồng ở một bên vui vẻ nghĩ, chính vào lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên.

-Thứ gì mà tốt như vậy? Nhìn một cái đã muốn đưa tiền rồi? - Một giọng khinh thường vang lên.

Khi mọi người nghe thấy tiếng động, chỉ thấy có một người chậm rãi đi tới, đi trong tư thế rất kỳ quái, giơ chân, giơ tay, vai lắc lư hình như sợ mọi người không biết mình lợi hại thế nào, khoe khoang không gì so sánh được.

Trên ngực của người này có in một chữ Du lớn.

Trên đỉnh đầu, có mười sáu cái đầu nữa không lớn, trên vai ửng hồng, đem theo một đám tiểu quỷ có cánh, tay sát tay bay lên bay xuống, trên ngực đều viết một chữ Du lớn.

-Nhật Dạ Du Thần? Những người này sao lại ở đây?

Mọi người vừa nhìn, thì thầm bí mật, nhưng không ai lên tiếng.

-Cáo Trạng Thần đến rồi, chú ý chút đi. - Sơn Dã Tiên nói nhỏ.

-Con mẹ nó, thật sự là Cáo Trạng Thần à, bọn họ làm sao lại cùng nhau xuất hiện vậy? Vân Không cũng ngứa ran da đầu.

-Mấy người này… phiền phức! - Liễu chân quân nhíu mày.

Đến cả Thiên Bồng cũng nhăn mày, sương mù dày đặc cũng bao phủ lấy chính mình.

Tần Thọ thấy mọi người phản ứng như vậy, cũng có chút tò mò, liền mở to mắt nhìn tên này đang lắc lư từng bước từng bước, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, không có cảm giác đáng sợ!

Hơn nữa ký ức của Tần Thọ, Nhật Dạ Du Thần dường như là Đông Nhạc Đại Đế, chỉ ôm chức danh đi lại dạo quanh dưới âm phủ mà thôi, không phải là một vị thần vĩ đại, tại sao ở đây lại lợi hại đến thế? Ngay cả đến Thiên Bồng cũng phải lẩn trốn.

Hơn nữa, Tần Thọ thế nào cũng không ngờ đến, Nhật Dạ Du Thần lại như thế này, hắn vẫn luôn cho rằng đó là hai người cơ, một người là Nhật Du, một người là Dạ Du.

Đúng lúc này, giọng nói của Thiên Bồng vang lên bên tai:

-Thỏ kia, cẩn thận một chút, đây là Nhật Dạ Du Thần còn gọi là Nhật Dạ Tuần Du. Người đó chính là Nhật Du Thần, còn đám mười sáu tên có cánh kia là Dạ Du Thần.

Có điều mọi người càng thích gọi bọn họ là Cáo Trạng Thần, những người đó thần cách không cao, là một thần âm, năng lực cũng không mạnh, một cái tát của ta cũng có thể đánh chết vài người, nhưng khả năng bỏ chạy của họ là lợi hại số một. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là sở trường của những người này đều này tìm ra lỗi lầm cùng cáo trạng.

Thần chức của họ là tuần tra trời đất ngày và đêm, theo dõi thiện ác giữa thiên địa, nếu phát hiện tà thần hoặc ai đó phạm lỗi, họ sẽ vội vàng đi tố cáo và giao cho Tư Pháp Thiên Thần xử lý.

Vì vậy, những kẻ này nổi tiếng phiền phức, không ai thích họ, nhưng cũng không ai muốn chọc tức họ.

Như câu nói, không sợ kẻ trộm chỉ sợ nghĩ đến họ, ở đâu có đạo lý đề phòng kẻ trộm mỗi đêm? Nhưng bị họ theo dõi, thật giống như ngồi trên kim châm, cuộc sống không hề dễ dàng.

-Ngươi bây giờ chính là lừa đảo, gặp được họ thì tự mình cầu phúc đi.

-Thỏ kia, ngươi cầm cái gì trong bát này? Nhìn lướt qua vậy mà phải trả tiền sao?

Nhật Du Thần cúi người đầy kỳ quái, nhìn cái bát lớn trước mặt Tần Thọ, hỏi.

Trên đầu của Dạ Du Thần có một dải màu đen, trên cái dây đai đấy có viết một, hai, ba, bốn… đến mười sáu.

Trong đó có vị Dạ Du Thần số một nói:

-Mở ra không phải là biết rồi sao.

Tần Thọ nhướng mày, biết phiền phức đã đến cửa rồi, hắn ta kinh doanh không sợ mất mặt, chỉ sợ những người vẫn còn phụ trách nội vụ!

Bây giờ, hắn rõ ràng gặp phải khó khăn lớn nhất rồi, nhưng vẫn bất chấp kiên trì nói:

-Đưa tiền rồi cho xem.

-Ha ha… đưa tiền thì đưa tiền? Đưa tiền cho ngươi cũng không vấn đề gì nhưng bảo bối chỗ ngươi… Nếu như không đáng giá, đó chính là lừa gạt các Tư Pháp Thiên Thần! - Dạ Du Thần cười lớn.

-Không đáng giá… thì trị tội! Trị tội! Phạt hắn tiền, phạt hắn phá sản, bán mông!

Một nhóm Dạ Du Thần nói không ngừng, la lên.

-Bán mông! Ha ha… ta muốn ăn cái đuôi!

-Ta muốn tai!

-Chỗ ta có gia vị!

-Chỗ ta có dầu!

-Ta chịu trách nhiệm về châm lửa!

-Ha ha…

Tần Thọ nhìn mười sáu tên bay lượn trên trán, không phải là vung vẩy lửa, mà là đồ gia vị, còn có một cái ý xấu là đánh vào mông của hắn, cảm giác đó…

Tần Thọ nghiến răng nghiến lợi, tự hỏi không biết mấy con hàng có cánh này có đều được bỏ vào trong nồi không! Từng tên cứ vo ve quá khó chịu.

Tần Thọ vừa nghe, còn có trừng phạt? Đột nhiên trên trán chảy ra từng dòng mồ hôi, không biết có nên giết mấy người này diệt khẩu hay không...

-Đưa tiền rồi cho xem? Được rồi, tiền đây! Nhưng nếu đồ của ngươi không tốt, đừng trách ta không khách sáo.

Dạ Du Thần lấy ra một cái túi tiền đặt trước mặt Tần Thọ, nheo mắt, nhìn chằm chằm Tần Thọ giống như nhìn chằm chằm vào một người tù nhân.

Tần Thọ đột nhiên cảm thấy, lần này có lẽ hơi nghịch ngợm, sắp gặp rắc rối rồi...

Cùng lúc đó, Nhật Du Thần vươn tay cầm lấy cái bát, chậm rãi cúi người, cúi đầu xuống xem...

Ngay lúc Tần Thọ đang lo lắng, một giọng nói lớn vang lên:

-Đại ca! Ta nhìn trúng con thỏ này rồi!

-Đại ca, trước mặt con thỏ đặt cái bát, muốn xin cơm hay sao! Thật đáng thương… hic hic…

-Im miệng, là để tiền!

-Đại ca anh minh!

Tần Thọ vừa nghe, giọng nói này sao lại quen thuộc thế? Có lẽ nào tam đại ngốc đến rồi?

Quả nhiên, đám đông trong tức thì bị ngăn cách bởi ba tên nam tử vạm vỡ, ba nam tử này cũng không thèm quan tâm kia là Thiên Bồng nguyên soái, hay là Nhật Dạ Du Thần, trực tiếp xông vào, khiến tất cả đều cong người bỏ chạy.

Đặc biệt là Nhật Du Thần, đang chuẩn bị cúi người nhìn, thì bị một cái mông to vọt tới, bịch một tiếng rồi liền bị đụng văng ra xa ba bốn mét… hắn ôm chặt mũi hét lớn:

-Ai đang công kích Tư Pháp Thần vậy?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất