Chương 185: Không thể đánh?
Tuy nhiên, giọng nói nhỏ bé của hắn ta bị át đi bởi một tiếng cười...
Chỉ trông thấy ba gã to lớn quay lưng về phía hắn ta, bĩu môi, cúi xuống cười như sấm, đồng thời la hét liên tục.
-Thỏ kia, mấy ngày nay không gặp ngươi, sao ngươi không đi học? - Khôi Nhất hỏi.
-Thỏ, không phải ngươi trốn học đấy chứ? - Khôi Nhị nhướng mày.
-Oa ha ha… chúng ta cũng trốn học! - Khôi Tam cười lớn.
…
Tần Thọ nhìn ba người nhiệt tình ngốc nghếch kia, lòng lại ấm áp, hắn rất muốn nói rõ ràng, nhưng với chỉ số IQ ngớ ngẩn của ba người, Tần Thọ rất nghi ngờ liệu khả năng diễn đạt của mình có thể khiến ba người nghe hiểu hay không.
Trên thực tế, ba tên đại ngốc không cho hắn ta cơ hội để nói, ba tên đó nhìn thấy con thỏ thì vô cùng thích thú.
-Thỏ kia, ngươi sao lại biến thành như vậy rồi?Còn xin cơm. - Khôi Tam hỏi.
-Đúng rồi đấy, ngồi xổm ở đây, bày cái bát, ngươi không có cơm ăn sao? Chỗ ta có đồ ăn này, ngươi muốn ăn không?!
Khôi Nhị nói một tiếng, lấy ra một con cá voi ném tới trước mặt Tần Thọ.
Tần Thọ nhìn con cá voi đáng thương vẫn đang thở hổn hển trước mặt, đang định nói thì…
-Chỗ ta cũng có!
Khôi Nhị cũng nói theo
Bụp!
Lại là một tiếng động lớn.
Một con mực to gấp ba lần con cá voi bị ném lên người. Râu của con mực cực kỳ dài nhưng không hề dữ tợn, nó co lại thành một quả bóng rồi nhìn xung quanh một cách đáng thương...
-Hai ngươi đang làm gì vậy? Đưa toàn đồ ngon, đồ ăn vặt thì sao?
Khôi Nhất cuối cùng cũng lên tiếng.
Sau đó…
Bùm!
Trong tiếng động lớn, một thứ không biết là thuồng luồng hay rồng đã bị ném tới trước mặt Tần Thọ!
Thứ này cực kỳ dài hẹp, vẻ mặt gớm ghiếc đáng sợ, có thể tưởng tượng, nếu đặt ở bên ngoài, hẳn là một thứ hung thần ác sát, đi đến đâu có thể sẽ không còn hài tử nào đến đó.
Tuy nhiên, bất cứ ai ở đây cũng là bậc tiên nhân, thứ đồ vật này còn chưa kịp hung hăng, lập tức đã bị khí tức xung quanh dọa cho sợ hãi đến nằm cũng không dám nằm, rất sợ gặp vị tiên nào đó rồi bị đánh chết! Vì vậy, nó đứng thẳng lên, thẳng như cây cột, khuôn mặt dữ tợn lỗ mãng hiện ra thần sắc đáng thương nhìn Khôi Nhất, hình như là đang nói:
“Ta là cây cột đình… Ta là cây cột đình. Các ngươi không thể nhìn thấy ta, không thể nhìn thấy ta...”
-Uh,thật ngại quá lấy nhầm rồi, đây là thú cưỡi của ta...
Khôi Nhất sắc mặt đỏ bừng, vội vàng đem con quái vật to dài về, sau đó chuẩn bị lấy con khác.
Tần Thọ định nói đừng lấy, đồ vật của ngươi to quá, thỏ gia ta nếu muốn ăn, thì phải mua một cái bếp nướng. Hơn nữa còn phải mua mấy cái mới được, quá phí tiền…
Kết quả là một tiếng hét vang lên:
-Lừa gạt thần tiên! Ngươi thật quá đáng!
Tần Thọ giờ mới nhớ ra, hình như vẫn còn một Nhật Dạ Du Thần ở đây…
Ba kẻ ngốc cuối cùng cũng chú ý tới đằng sau họ, đang cố gắng nhón chân, để trông mình cao hơn Nhật Du Thần, cùng những Dạ Du Thần đang vỗ cánh trên bầu trời như những con dơi đỏ rực.
-Đại ca, những con có cánh xem ra trông ngon đấy. - Khôi Tam nói.
Khôi Nhị nói:
-Con thỏ nhỏ như thế này mà cá lại quá lớn, chắc hắn ăn không quen. Chúng ta bắt lấy cái này rồi đưa cho hắn ăn đi.
-Im mồm, bắt lấy!
Khôi Nhất nói xong, liền vươn tay bắt!
-Dừng lại! Dừng tay hết ngay! Ta nói cho các ngươi biết, chúng ta là Nhật Dạ Du Thần, nếu ngươi dám bắt chúng ta, chính là đang công kích thiên thần, chính là tạo phản!
Nhật Du Thần vừa nghe liền hoảng sợ.
Dạ Du Thần vỗ đôi cánh nhỏ của mình, lập tức xuất hiện ở phía xa, từng người một phồng má tức giận hét lên:
-Đúng, phản nghịch!
-Ba người các ngươi chết chắc rồi, chúng ta muốn ăn thịt của các ngươi!
-Ta muốn ăn!
-Hứ, Tại sao ngươi lại ghê tởm đến thế chứ!
-Ta ăn mắt nhé! Mắt ngon lắm, ha ha…
…
-Đại ca, bọn họ đang nói cái gì vậy? - Khôi Tam hỏi.
-Họ muốn ăn thịt chúng ta. - Khôi Nhị nói.
-Đại ca, ta phải làm sao? - Khôi Tam hỏi.
-Giết chúng!
Khôi Nhất hét một tiếng liền xông lên.
-Đại ca anh minh!
Khôi Nhị và Khôi Tam cũng xông lên theo sau.
Nhật Du Thần vừa thấy, liền chửi:
-Mẹ nó, gặp phải ba đứa thiểu năng rồi, đi, đi cáo trạng thôi!
Vì vậy, Nhật Du Thần mang theo Dạ Du Thần vù vù một cái liền biến mất.
Vào lúc này, có một tiếng động lớn!
Khoảng không rung chuyển, tiếp theo hàng rào sắt rơi xuống từ khoảng không rơi xuống, két két két...
Ầm ầm ầm!
Nhật Du Thần lần lượt từ trên hàng rào sắt, ngã xuống đất, ai nấy liều kêu gào:
-Thứ gì đấy?
-Hư Không Chi Lao! Đây là Hư Không Chi Lao của Côn tộc! Có người nhận ra tên của những hàng rào sắt này.
Thiên Bồng cau mày:
-Hư Không Chi Lao của Côn tộc cũng xuất hiện rồi, ba tên này lai lịch không đơn giản đâu...
-Hồi nhỏ chỉ số IQ của Côn tộc thấp, tốc độ họ chạy cũng chậm. Chúng thường bị bắt nạt hoặc dùng tốc độ để trêu chọc hoặc thậm chí là giết chết. Vì vậy, lão tổ Côn tộc đã đích thân xuất thủ, thu thập hư không chi lực ngưng luyện thành Hư Không Chi Lao. Một khi phóng xuất hư không sẽ ngưng cố thành lồng giam, cho dù tốc độ có nhanh đến đâu đều sẽ bị giam trong đó. Mà việc đối mặt với Côn tộc đang giận dữ trong một không gian nhỏ hẹp, chẳng khác nào đang chờ chết!
San Dã Tiên cảm thán nói:
-Không ngờ rằng, ba tên đại ngốc này hóa ra lại là đệ tử kiệt xuất của tộc Côn, Nhật Dạ Du Thần lần này sắp gặp trắc trở rồi.
-Một nhà Côn Bằng, hai gia tộc thực lực lớn như vậy, Thiên Đình cũng không muốn khiêu khích với bọn họ. Tử đệ của Côn tộc có đặc xá, lúc vị thành niên gây họa, chỉ cần không quá lớn thì sẽ không bị trừng phạt. Đắc tội với một Nhật Dạ Du Thần, hiển nhiên… không phải là chuyện lớn gì. - Vân Không chân nhân cũng nói.
Liễu chân quân cười nói :
-Dạ Du Thần ngày ngày cáo trạng, người khác sớm đã oán hận khắp nơi. Lần này tốt rồi, gặp ngay kẻ thù không đội trời chung, he he…
Lúc họ đang lẩm bẩm, ba tên đại ngốc bên kia đã vây lại.
-Các ngươi đừng tới đây! Ta nói cho ngươi biết, ta là thần tiên trên Thiên Đình, ngươi mà đánh ta chính là tạo phản. - Nhật Du Thần kêu lên.
Các Dạ Du Thần cũng kêu gào, nhe răng, cố gắng biểu hiện dáng hình dữ tợn của mình, kêu lên:
-Chúng ta rất hung dữ, đừng tới đây!
-Chúng ta ăn thịt người!
-Đúng vậy, chúng ta ăn thịt người!
-Nhị ca, con muỗi sâu trong kia ngươi còn chưa nuốt xuống.
-Im đi! Đó là con ruồi!
-A…
…
-Đại ca, hắn nói đánh hắn là phản nghịch, ta phải làm sao? - Khôi Tam hỏi.
-Đại ca, cha nói rồi, chúng ta không được tạo phản. - Khôi Nhất nói.
-Nghe cha các ngươi nói đi, không sai đâu. - Nhật Du Thần cũng không còn như trước đó nữa, thận trọng đề nghị.
Khôi Nhất cũng có chút do dự…
Đúng lúc này, một con thỏ chắp tay ra phía sau đi tới, nói:
-Không được đánh, đánh chính là phản loạn. Như vậy không tốt.
-Đúng đúng đúng… thỏ con nói rất đúng. - Nhật Du Thần ngay lập tức nói.
Bọn Dạ Du Thần cũng tụ tập qua, một lần nữa tay nối tay tạo thành một vòng tròn, sau đó khinh thường nói.
-Ta bắt đầu thích con thỏ này rồi.
-Con thỏ thật đáng yêu.
-Tiểu bạch thỏ trắng nõn, cái mông tròn hất lên...
-Bốp bốp bốp…
-Sinh được một nhi tử…
-Bốp bốp bốp…
-Sinh được một nữ nhi…
Tần Thọ nghe những lời vô lương tâm của Dạ Du Thần xong, mặt tối sầm.