Chương 189: Lương tâm của con thỏ.
Ba con cua chỉ cảm thấy có một lực rất lớn đè xuống, sau đó cái gì cũng không biết...
-Đại ca... hình như đã giẫm phải thứ gì đó.
Khôi Nhị nhảy dựng, cúi đầu xuống nhìn xem.
-Oa! Đại ca, ta nhặt được một con cua này! Nhưng hình như đã chết rồi!
Khôi Nhị kêu lên, từ hố to dưới lòng bàn chân lấy ra được một con cua lớn hơn mười thước.
-Đại ca, ta cũng nhặt được một con, vận khí thật tốt! - Khôi Tam cũng kêu lên.
Khôi Nhất mặt trầm xuống nói:
-Có cái gì khoe khoang cơ chứ? Ta cũng sẽ kiếm được một con! So với con của các ngươi còn to hơn!
-Đại ca thật là dũng mãnh!
Tần Thọ nhìn thấy những con cua lớn nhỏ này thấy hình dạng có chút quen mắt...
Đột nhiên, Tần Thọ hiểu được hải sản mà hắn ăn đến từ đâu...
-Con thỏ, con thỏ, cùng nhau ăn không?
Khôi Tam quơ quơ con cua to như cái búa, lắc lư loạn lên.
Tần Thọ còn chưa kịp nói, Khôi Nhị đã chạy tới vỗ đầu Tần Thọ, nói:
-Cùng ăn với ta đi, con của ta to hơn!
Khôi Nhất gầm lên:
-Câm miệng, làm chính sự đi!
Tần Thọ nói thầm:
-Rốt cuộc cũng thông suốt rồi, sắp bắt được người rồi!
Khôi Nhất chợt hét lên:
-Tìm nồi trước đã!
-Đại ca anh minh.
Sau đó ba gã to con liền lập tức chạy đi chả thấy bóng dáng đâu nữa...
Tần Thọ thấy vậy sững sờ tại chỗ nửa ngày, cuối cùng nhịn không được mới hét to:
-Đúng là hãm hại mà!
Chậm trễ như vậy, Ngao Tuế cũng chả biết đã chạy đi đâu, Tần Thọ bất đắc dĩ lắc đầu, từ bỏ việc đuổi theo.
Ngay đúng lúc này, ở phía sau lại vang lên một giọng nói:
-Con thỏ, ngươi đã phá vỡ quy tắc, thứ ngươi bán chính là công pháp!
Tần Thọ nghe xong, lỗ tai run nói:
-Bán cái gì công pháp cơ? Thỏ gia ta chỉ viết một đoạn kinh văn mà thôi, công pháp cái rắm. Thỏ gia ta còn muốn học công pháp đây… kết quả là không một tên hỗn đản nào dạy ta cả!
Tần Thọ đã sớm phát hiện ra là có vấn đề, từ lúc đi Tết Trung Nguyên nhìn thấy Ngọc Đế, hắn không bị ném tới Văn Khúc Cung thì là bị ném tới Thần Mộc Cung, coi như là dựa vào quan hệ với Ngô Cương được hắn truyền dạy cho một số chiêu vặt nhưng đều là về trồng rau và vào bếp.
Nếu không phải vận khí hắn tốt, lén trộm được Bát Cửu Huyền Công của Ngô Cương thì phỏng chửng là giờ hắn vẫn là đồ bỏ đi.
Nghĩ đến việc này, trong lòng Tần Thọ ủy khuất, khó chịu, vì thế nói:
-Thiên Bồng nguyên soái, hay là chúng ta đánh cược đi? Nếu ta không dùng kinh văn mà dùng những thứ tầm thường cũng có thể kiếm được một vạn hồng linh tinh, ngươi truyền ta một ít công pháp tu luyện được không? Nếu ta không làm được, ta sẽ giúp ngươi gặp mặt Hằng Nga, thế nào?
Nói xong, Tần Thọ mắt sáng lên, vô cùng chờ mong câu trả lời của Thiên Bồng.
Thiên Bồng nghe xong quả nhiên động tâm, nhưng sau đó lại cười ha ha nói:
-Điều kiện này của ngươi đúng là có khiến ta động nhưng ta sẽ không để ngươi được như mong đợi đâu!
Nguơi không phải là muốn học công pháp bí truyền của ta sao?
Con thỏ này, chủ ý đấy của ngươi nên sớm bỏ đi, Thiên Đình không cho phép thu nhận đồ đệ cũng không cho phép lập bè kết phái đâu.
Công pháp bí truyền của ta cũng chỉ có thể truyền cho đệ tử của ta… mặc dù hiện tại chưa có nhưng biết đâu được đấy?
Cho nên là ta sẽ không để ngươi chiếm được tiện nghi đâu!
Tần Thọ bĩu môi nói:
-Ai muốn là đệ tử của ngươi? Ta cũng không cầu nhiều, chỉ cần công pháp bình thường là được rồi, hay là ngươi làm thử một ít công pháp đi?
Thiên Bồng cười ha ha nói:
-Ta đường đường là Thiên Bồng nguyên soái, sao có thể học những loại công pháp tầm thường được? Ta là nhìn qua cũng có thể làm được! Thật là tự hào làm sao!
Tần Thọ nheo mắt lại nhìn Thiên Bồng, tuy rằng tự hào nói nhưng Tần Thọ thế nào cũng cảm thấy được đây là đầu heo.
Theo như lời nói thì đều là lảng tránh.
Hay nói trắng ra chính là không muốn dạy hắn!
-Con thỏ, ngươi nói ngươi dùng thứ tầm thường cũng có thể kiếm được một vạn hồng linh tinh? - Thiên Bồng nói tránh đi.
Tần Thọ gật đầu nói:
-Đương nhiên!
Thiên Bồng nói:
-Tốt lắm, nếu ngươi có thể dùng những thứ bình thường như thế kiếm được một vạn hồng linh tinh vậy thì đánh cược bằng tiền đi.
Tần Thọ thấy rằng cũng không lấy được công pháp cũng chỉ có thể vân vê mũi đông ý, gật đầu nói:
-Vậy đánh cược đi.
Nói xong Tần Thọ mang theo Thiên Bồng đến khu vực lúc trước, mọi người thấy con thỏ đã quay trở lại, nhất thời đều đổ dồn ánh mắt về phía đó!
Lão thần tiên dựa vào thứ gì đó Tần Thọ viết lập tức từ Nhân Tiên thăng cấp lên Địa Tiên. Đây là lợi ích chân thực mà mọi người đều thấy, ai mà không thèm?
Ở đây có rất nhiều người bị kẹt lại ở cảnh giới Nhân Tiên không thể đi lên, có ai không muốn đột phá?
Tần Thọ bị những người này nhìn đến mức sợ hãi, đến bây giờ hắn còn không biết chuyện thăng cấp ở thế giới tiên hiệp… hiện tượng thiên văn trước đó hắn còn tưởng là có lão đại đứng đằng sau, căn bản không nghĩ tới việc có người chỉ bằng một phần ba kinh văn quyển Đạo Đức Kinh ở Địa Cầu liền thăng cấp!
Hắn cảm thấy mình lúc trước cũng không có gì có thể bán được, càng nghĩ càng nhớ ra rằng phù hợp với văn phong của thế giới này chính là Đạo Đức Kinh.
Cái này là Tần lão gia nhặt được.
Là kinh thư vượt đến thế giới này, Tần Thọ suy tính, rẻ như thế này cộng thêm phí chuyên chở, bán một vạn hồng linh tinh chắc cũng không quá đắt đi, cho nên hắn tới chỗ cũ với một tâm trạng thanh thản, không nghĩ tới việc gạt người.
Nhưng lại thêm một vấn đề nữa là, nếu thực sự mang một quyển sách ra, liếc xem thì mình cũng chẳng thể đọc hết được, chẳng lẽ vươn tay tự lật xem từng trang một? Rất tốn thời gian đó!
Vì thế Tần Thọ liền nghĩ tới đạo văn, nhưng hắn không biết đó là đạo văn, cảm thấy đây là một phương pháp viết rất tiết kiệm được không gian, vì thế liền xem mèo vẽ hổ, bằng chính sự lĩnh ngộ của mình đem một thiên Đạo Đức Kinh dung nhập với đạo văn.
Nhưng mà hắn đối với văn học lĩnh ngộ không nhiều, không thể dùng một chữ mà diễn đạt toàn bộ Đạo Đức Kinh mà viết ba chữ ở ba hướng khác nhau. Ngay cả như thế cũng chỉ mới viết được một phần ba Đạo Đức Kinh mà thôi.
Tần Thọ tưởng viết ở ba mặt tam giác, mọi người chỉ liếc mắt là có thể nhìn rõ.
Kết quả là người đầu tiên đến, lại là lão thần tiên mang thành kiến, khi nhìn thấy một chữ trên tờ giấy, đã bị ấn tượng ban đầu che mắt, hắn làm sao sẽ cẩn thận quan sát và hiểu ra sự khác biệt của chữ này, huống chi là ba chữ trên tam giác giấy… hắn thấy, ba chữ một chữ cũng không có gì khác nhau, đều là gian dối!
Những người phía sau cũng như vậy, tất cả đều cho rằng mình bị lừa!
Mới có tràng cảnh phía sau…
Thẳng đến Sơn Dã Tiên cẩn thận nghiên cứu xong mới có kết quả thăng cấp.
Nhưng Tần Thọ không ngờ Đạo Đức Kinh từ thế giới khác lại có tác dụng lớn như vậy, nếu biết trước, phỏng chừng đánh chết hắn cũng sẽ không chỉ lấy một vạn hồng linh tinh.
Thiên Bồng thấy vậy thấp giọng hỏi:
-Con thỏ, ngươi dùng cái gì để viết kinh văn vậy? Thế nào lại hiệu quả như vậy?
Tần Thọ sửng sốt, thầm nói: “Hiệu quả? Hiệu quả gì cơ? Một đám cho rằng mình bị lừa, hiệu quả là hy sinh thể diện sao? Thỏ ta còn chưa nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng mà, nếu có hiệu quả như vậy, những người này sẽ không nhìn hắn với ánh mắt như muốn ăn thịt hắn chứ... Thật sự rất kỳ quái!”
Vì vậy, Tần Thọ cười nói với vẻ bí hiểm:
-Ta đã cho ngươi cơ hội, các ngươi không lấy, còn trách ta?
Lời này nói ra, tất cả mọi người sửng sốt, theo sau là những khuôn mặt già nua cũng đỏ ửng lên… trong lòng cảm thán:
Quả đúng là như vậy.
Con thỏ này đúng là trong lòng chỉ có tiền, một vạn hồng linh tinh có thể được xem là bảo bối cho người thăng cấp đó!
Trên đời này chắc cũng không tìm ra được người thứ hai như thế.