Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 190: Đúng lý hợp tình

Chương 190: Đúng lý hợp tình

Mặt già của Thiên Bồng đỏ bừng, bởi vì hắn cũng bỏ tiền ra xem, vậy mà sau đó cũng không nhìn thấy gì… bây giờ lại tiếp tục đi tìm con thỏ, quả thực là không hợp lý.

Tần Thọ vừa nhìn thấy, trong lòng lập tức hiểu rõ, câu kinh văn kia quả nhiên đã gây ra một số chuyện!

Nghĩ đến tình huống mất đi nguyên khí lúc trước, Tần Thọ mạnh dạn suy đoán: “Chẳng lẽ có người xem kinh văn của ta rồi thăng cấp? Chết tiệt, Đạo Đức Kinh của thế giới kia mà thế giới này cũng dùng được sao? Là thật hay giả vậy?”

Nhưng Tần Thọ hoàn toàn không nghĩ ra điều này...

Tần Thọ không phải là hạng người kiêu căng ngạo mạn, nền văn minh của Địa Cầu bao nhiêu năm rồi? Năm nghìn năm? Nhân lên mười lần, một con yêu quái trong Địa Tiên Giới có thể sống được bao lâu?

Một khoảng thời gian ngắn như vậy, thứ do một con người nhỏ bé tạo ra làm sao có thể vượt qua một thế giới tiên hiệp vô cùng to lớn được tích lũy từ vô số sinh linh, trăm triệu, nghìn triệu, vạn triệu năm?

Nếu nói rằng văn thơ vượt xa hơn thì đó là do ánh hào quang của một thiên tài lóe lên, cũng không phải là không thể.

Nhưng để hiểu được đạo trời, không phải là việc ánh hào quang kia có thể thực hiện được...

Cho nên, tuy rằng Tần Thọ suy đoán, nhưng trong lòng hắn vẫn không tin.

Thiên Bồng ngượng ngùng hỏi lại chuyện kinh văn, vội ho khan một tiếng nói:

-Con thỏ, lần này ngươi bán cái gì?

Tần Thọ cười ha ha nói lớn:

-Thứ lần này thỏ gia ta bán đắt tiền hơn!

Ban đầu những người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào con thỏ, vừa nghe con thỏ nói thứ này bán đắt tiền hơn, mọi người liền rất thích thú.

Rút ra bài học kinh nghiệm, mọi người cũng quan tâm hơn về thứ mà con thỏ bán, bọn họ tập trung lại, nhìn chằm chằm vào con thỏ ở trước mắt, âm thầm giữ túi tiền vì sợ bỏ lỡ cơ hội tốt để thăng cấp.

Con thỏ cũng không để ý đến bọn họ, ung ung lục tìm trong Hắc Ma Thần Hạp một lúc, lấy cái túi tu di mà Rau Hẹ đưa cho hắn ra, sau đó hắn lấy ra mười quả trứng chim để xuống mặt đất và lấy thêm một cái búa để sang một bên, cuối cùng dựng một tấm biển, phía trên viết là một vạn hồng linh tinh sẽ được đập một cái, đập vỡ bồi thường gấp mười lần, đập không vỡ thì không hoàn tiền.

Mọi người vừa nhìn thấy liền trợn tròn mắt, không bán bảo bối à? Lại đổi sang chơi đập trứng?

Nhìn lại quy tắc thì mọi người lập tức vui vẻ, đây không phải là được tặng tiền sao? Nếu là trứng thật thì không lý nào lại không đập vỡ được?

-Ha ha… có phải đầu óc của con thỏ này bị úng nước không? Một cái búa đập vào quả trứng, có lý nào lại không vỡ?

-Suỵt… có thể là nó viết sai, chính nó còn không biết.

-Cơ hội phát tài đến rồi, ha ha...

...

Mọi người lặng lẽ bàn tán, đồng thời xoa tay.

Thiên Bồng vẫn tiếp tục xem, nhìn thấy con thỏ viết chữ như vậy, hắn liền nhướng mày nói:

-Con thỏ, quy tắc ngươi viết là thật sao?

Tần Thọ gật đầu nói:

-Đương nhiên! Thỏ gia ta nói một… không… hai!

Thiên Bồng nở nụ cười, những người khác cũng cười...

Thiên Bồng cười nói:

-Tất cả mọi người làm chứng đi, đây là con thỏ tự mình viết, không phải do ta viết!

Những người đang xem náo nhiệt cũng không chê việc lớn, đều kêu to:

-Được, làm chứng.

Tần Thọ tò mò nói:

-Tình huống gì đây?

Tần Thọ đi xem lại chữ của chính mình viết.

Thiên Bồng vừa thấy, một tay đè con thỏ lại, đồng thời ném một túi tiền to vào trong lòng ngực của con thỏ, cười xấu xa nói:

-Chính ngươi đã nói, nói một không hai, bây giờ đổi ý cũng không còn kịp nữa! Ha ha… xem ta đập vỡ trứng chim của ngươi đây!

Lời này vừa nói ra, Thiên Bồng đã nở nụ cười trước.

Mọi người cũng dùng một kiểu giao tiếp ta biết ngươi biết, mọi người dùng tiếng cười đáp lại...

Tâm trạng của Thiên Bồng vô cùng vui sướng, mẹ nó, bị con thỏ này lừa mất nhiều pháp bảo như vậy, rốt cuộc cũng có thể kiếm về tất cả! Đầu tư một vạn hồng linh tinh, kiếm về mười vạn hồng linh tinh, tất cả số tiền lúc nãy bỏ ra đã trở lại toàn bộ, tuyệt vời!

Thiên Bồng sợ Tần Thọ đổi ý, cầm lấy cây búa đập xuống.

Bốp!

Tiếng quả trứng chim bị vỡ!

Thiên Bồng thấy vậy liền cười lớn, đưa bàn tay to ra nói:

-Con thỏ, trả tiền đi!

Kết quả là con thỏ nhìn hắn với ánh mắt ngu ngốc và nói:

-Ngươi không đi học à? Quy tắc ta viết là không hoàn tiền lại.

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Thiên Bồng mà những người khác xem náo nhiệt đều bật cười lên...

-Ha ha… con thỏ, ngươi viết sai rồi, đập vỡ thì bồi thường gấp mười lần, người ta đã đập vỡ quả trứng, ngươi đương nhiên phải bồi thường chứ.

-Ha ha… con thỏ, ngươi lỗ vốn rồi!

...

Mọi người cười to, Thiên Bồng cũng cười sau đó lấy tấm biển đưa lên nói:

-Con thỏ, lần sau viết thì tự mình xem kỹ rồi hãy đưa ra. Với tài viết lách này của ngươi thì không được… ha ha… mau trả tiền đi.

Nhưng điều khiến cho mọi người ngạc nhiên là đáng ra con thỏ này nên lo lắng hoặc là chán nản mới đúng.

Kết quả là vẻ mặt của con thỏ rất bình tĩnh, sau đó ngồi xuống, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hơi lắc đầu, cười nhạt nói:

-Nói ngươi không đi học đúng là không đi học, ngươi từ từ đọc kỹ lại xem thỏ gia ta viết cái gì trên đó.

Thiên Bồng cười nói:

-Cái này mà còn phải đọc sao? Trên đó viết rõ ràng rành mạch, một vạn hồng linh tinh được đập một cái, đập vỡ bồi thường gấp mười lần, đập không vỡ thì không hoàn tiền lại...

Đọc đến đây, Thiên Bồng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng...

Đặc biệt là con thỏ trước mắt này, nghiêng đầu ngẩng đầu, bộ dạng nhe răng cười của nó xem ra có vấn đề.

Con thỏ nói:

-Đọc hiểu không? Không hiểu thì đọc lại một lần nữa, như câu nói đọc sách trăm lần ý nghĩa tự hiện rõ, đến đây đi, tiếp tục đọc. Tần Thọ cười tít mắt nói.

Thiên Bồng nói:

-Một vạn hồng linh tinh được đập một cái, đập vỡ bồi thường gấp mười lần, đập không vỡ thì không hoàn tiền, có vấn đề gì sao?

Tần Thọ hỏi ngược lại:

-Có vấn đề gì sao? Đập vỡ thì ngươi bồi thường gấp mười lần, đập không vỡ thì không hoàn tiền, rõ ràng không? Nếu còn chưa hiểu thì cứ nhìn khẩu hình miệng của ta, đọc theo ta này. Đập! Đập! Đập! Đập vỡ bồi thường gấp mười lần! Đập! Đập! Đập! Đập không vỡ thì không hoàn tiền! Đọc ba lần những chỗ quan trọng, ngươi hiểu chưa?

Nghe đến đó, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không lên tiếng… một đám người mặt già đỏ bừng nhìn con thỏ, nhưng có nhiều người lại có vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Thiên Bồng.

Tuy rằng toàn thân Thiên Bồng trên dưới có sương mù dày đặc lượn lờ, nhưng kẻ ngốc cũng biết vẻ mặt hiện tại của hắn chắc chắn rất nhục nhã...

Tần Thọ nói:

-Vẫn chưa hiểu sao? Hài tử này, nếu không ta giới thiệu cho ngươi đi học ngôn ngữ chữ viết ở Văn Khúc Cung có được không? Ta cũng thật sự không hiểu, ta đã viết rõ ràng như vậy, tại sao ngươi lại còn dùng búa đập vào trứng của ta? Còn nữa, quả trứng này là một vạn hồng linh tinh, mau đền tiền cho ta.

-Con thỏ chết tiệt, ngươi là ăn cướp sao?! - Thiên Bồng tức giận hét lớn.

Tần Thọ ngẩng đầu đúng lý hợp tình kêu lên:

-Ai ăn cướp? Người ta để cái búa ở đây, khi không ngươi lấy búa đập vào trứng của ta làm gì? Quả trứng của ta chọc giận ngươi sao? Trứng của ta còn giữ để ấp nở ra con chim nhỏ, sau này ta sẽ nuôi như con! Ngươi đánh chết đứa con của ta thì ta bắt ngươi đền một vạn hồng linh tinh ? Có quá đáng không? Nếu ngươi cảm thấy quá đáng thì ta đánh chết đứa con của ngươi sau đó cho ngươi một vạn hồng linh tinh được không?

Sau những câu hỏi lặp đi lặp lại, Thiên Bồng không nói nên lời, cuối cùng bực bội nói một câu:

-Tóm lại, ngươi là đồ ăn cướp!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất