Chương 191: Tức giận
Tần Thọ ôm tấm bảng, không vui quát:
-Có trách nhiệm đi! Tránh ra! Đã khốn nạn ăn quỵt nợ không nói rồi, còn vu khống! Có ai quan tâm không?
Thiên Bồng cười nói:
-Động tĩnh vừa nãy lớn như thế mà cũng không có ai quan tân, ngươi tưởng là...
-Ai nói không có ai quan tâm? Vân Đỉnh Thiên Tập đúng là chợ của Thiên Đình, pháp luật nghiêm minh, ai dám gây chuyện?
Đang nói, một nam tử mặc áo giáp trắng mang theo một đội thiên binh đi tới.
Thiên Bồng vừa nhìn, trong lòng đột nhiên không thoải mái, dựa theo quan hàm của hắn, so với hộ vệ của Vân Đỉnh Thiên Tập cao hơn nhiều, nhưng trong tình huống này, hắn không có mặt mũi để lộ ra thân phận.
Rốt cuộc, đường đường là Thiên Bồng nguyên soái, đến Vân Đỉnh Thiên Tập cũng không có gì, vấn đề là hắn lúc trước bị lừa một nghìn hồng linh tinh, trong nháy mắt lại bị lừa một vạn hồng linh tinh khác, điều này mà nói ra thì quá xấu hổ!
Vì vậy, Thiên Bồng mới ậm ừ mà không nói một lời.
Nhưng con thỏ la lên:
-Đại nhân, đây chính là người quấy rối! Ta làm ăn tốt, viết rõ ràng, đặt bảng hiệu tại đây, mà hắn ta vẫn không tuân theo phép tắc, còn đập trứng của ta. Còn yêu cầu ta trả tiền! Ta chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy!
Phì phì!
Con thỏ vừa cất tiếng, không ít người có mặt ở hiện trường đều phỉ báng.
Mọi người đều tưởng rằng tuân theo tương lai, náo nhiệt đã qua, kết quả không ngờ con thỏ này lại không biết xấu hổ như vậy!
-Đại nhân xin hãy minh xét, rõ ràng là hắn đã thiết kế ra để lừa người, nhưng kết quả hóa ra lại biến thành người khác lừa hắn, tên này… quá vô liêm sỉ rồi!
Tiếng gọi đại nhân này của Thiên Bồng rất mất tự nhiên, giống như hoàng đế xuống huyện lại gọi huyện lệnh một tiếng lão gia vậy.
Sự khó chịu của hắn khiến vị tướng quân kia không hài lòng.
Tần Thọ lập tức hét lớn:
-Tướng quân, ta đây là tiểu thương, hơn nữa cũng đã viết quá rõ ràng, không thừa một chữ, ngài xem đi… quá rõ ràng! Giá cả ghi rõ ràng, đến hài tử cũng không bị lừa. Nhưng sau khi tên này đến, không nói lời nào, liền quăng ta tiền rồi đập vỡ quả trứng của ta, ta bảo hắn đền tiền, hắn còn nói rằng ta không nói đạo lý. Ngài nói thử xem…
Tướng quân nghe xong, liếc nhìn tấm biển mà Tần Thọ giơ cao, khẽ khẽ gật đầu:
-Viết rất rõ ràng, đền tiền đi.
-Hả?
Thiên Bồng sửng sốt, rõ ràng con thỏ này là kẻ hãm hại người khác, nam tử này vậy mà lại nghiêng về phía con thỏ?
Thiên Bồng hét lên:
-Ta không thuyết phục!
-Tại hạ Vân Đỉnh Thiên Tập quan tướng Bạch Lệnh, phụng mệnh đến đây điều tra sự việc. Sự tình đã được điều tra rõ ràng, bảng hiệu của con thỏ cũng viết rất rõ, nếu không có tiền thì có thể không chơi. Nhưng mà ngài đã chủ động chơi rồi, lại không nhận thua, thì đây chính là lỗi của ngài. Không nhận thua, còn đập vỡ quả trứng của người ta, theo lý phải bồi thường. Ngài có thể không phục, nhưng mà đây chính là phạm tội. Bây giờ, ngài có thể chọn đền tiền hoặc vào ngục. Hai cái chọn một đi.
Bạch Lệnh không hống hách, mà xem ra rất công minh nói.
Thiên Bồng kêu lên:
-Ngươi không thấy sao? Tên này là đang chơi chữ đấy!
Bạch Lệnh nhìn con thỏ:
-Con thỏ, ngươi có gì nói không?
Tần Thọ nói:
-Đại nhân, ta làm sao lại chơi trò chơi chữ được? Ta không phải là kẻ ngu ngốc, nếu dùng búa đập trứng thì không phải là sẽ khuynh gia bại sản sao? Ta làm sao lại có thể làm ra chuyện thiểu năng như vậy? Rất rõ ràng. Đừng nói là thương nhân, chỉ cần là người bình thường thì không thể làm chuyện này được! Vì vậy, chỉ cần không có suy nghĩ bậy bạ, ý thức không lệch lạc, hay là nói, chỉ cần có não thì cũng đều hiểu ý ta thôi.
Nếu không, đây rõ ràng là kinh doanh có lợi nhuận, nhiều người nhìn thấy như thế, vậy tại sao chỉ có mình ngươi động thủ? Ngươi nghĩ rằng tất cả mọi người đều ngu ngốc sao? Biết rõ kinh doanh có lãi, họ cũng không làm?
Đám đông người xem đỏ bừng mặt, cúi đầu không nói gì… Họ không phải là không làm, mà là hàng này bán ra quá nhanh!
Nhưng mà chuyện mất mặt, xấu hổ này, mọi người đều tuyệt đối không thừa nhận.
Thay vào đó, tất cả mọi người liều mình gật đầu, biểu thị, chúng ta đều nhìn thấy, chỉ tên ngốc này không nhìn ra, đáng đời!
Để chứng tỏ rằng họ đều là thông minh, không phải kẻ ngu ngốc.
Tần Thọ nói:
-Nhìn xem, mọi người đều gật đầu, ngươi còn không thừa nhận sao?
Thiên Bồng mở to mắt nói:
-Con thỏ, ngươi ngụy biện.
Tần Thọ nói:
-Không có, ta chỉ đang phân tích dưới góc độ của một người bình thường. Ta không ngu ngốc, không thể làm chuyện thua lỗ được, đúng không?
Thiên Bồng:
-...
Bạch Lệnh nói:
-Ngươi rõ ràng bị lợi ích làm mờ mắt, mới xông vào đập vỡ trứng của người ta. Còn có lời ngụy biện nào không? Hoặc là đưa tiền hoặc là bị bắt, chọn một trong hai đi.
Thiên Bồng mở to mắt nhìn, hắn ta biết, sự việc phát triển đến hiện tại, đã không còn gì để nói nữa. Hắn ta cũng nhìn ra, bản thân đã rơi xuống hố, còn là chủ động nhảy.
Hơn nữa Bạch Lệnh này, xem ra cũng đứng về phía của con thỏ.
Về phần đám người đang xem náo nhiệt… hắn cũng có thể thấy được, những người này vì để thoát khỏi cái danh hiệu ngu ngốc, ai nấy đều giúp con thỏ chôn vùi sự thật...
Thiên Bồng bằng mọi cách cũng không để bị người ta bắt, ngộ nhỡ bị bắt, liền phải tháo bỏ ngụy trang.
Đến giờ, chuyện của hắn không còn đơn giản là mất tiền.
Còn là chuyện đáng xấu hổ mà ai cũng biết.!
Sau này hắn còn mặt mũi đâu mà lãnh binh?
Vì vậy, Thiên Bồng nghiến răng nghiến lợi nói:
-Con thỏ, ngươi có thể bớt đi không?
Tần Thọ cười nói:
-Ta đây rất tốt, chiết khẩu cho ngươi bảy phần trăm, bồi thường cho ta chín nghìn chín trăm bảy mươi hồng linh tinh là được rồi.
Thiên Bồng nghe xong, nói;
-Nhà ngươi giảm giá thế này thì có khác gì đâu?
-Ta thấy là đã ít rồi đấy. - Tần Thọ ngạc nhiên nói.
Thiên Bồng nói:
-Đương nhiên ít rồi, giống như chưa giảm vậy!
Tần Thọ nói như tát vào mặt:
-Nếu như giảm giống như không giảm, vậy thì không giảm đi! Đưa tiền đây, một vạn hồng linh tinh, thiếu một viên cũng không được!
Thiên Bồng:
-…
-Xì…
Những người xem náo nhiệt chung quanh chịu không nổi, ở một bên cười tủm tỉm.
Bạch Lệnh cũng cố gắng hết sức để giữ cho khuôn mặt của mình nghiêm túc, nhưng khóe miệng của hắn ta đã nhếch lên từ lúc nào đã giải thích tất cả mọi thứ, hắn ta không thể nhịn được nữa!
Thiên Bồng ném xuống một vạn hồng linh tinh nói:
-Coi như ngươi độc ác!
Đặt xuống một vạn viên hồng linh tinh xuống, Thiên Bồng nghiến răng nói:
-Con thỏ, ta lại đập nát lần nữa!
Hắn đã nghĩ xong, không phải chỉ là đập một cái búa bình thường sao? Đó không phải là điều bình thường à? Trước đây, hắn không xem xét vấn đề này, nhưng bây giờ hắn biết rồi, động tay chút mà thôi!
Kết quả lời nói của hắn ta còn chưa lắng xuống, con thỏ đã thu thập mọi thứ với tốc độ cực nhanh, sau đó mỉm cười nói:
-Hôm nay đến đây là kết thúc.
Mũi của Thiên Bồng nhếch lên… dậm chân một cái, quay lưng bỏ đi.
Kết quả chân của Thiên Bồng trong chốc lát liền bị ôm lấy.
-Ngươi đang làm gì đấy?
Thiên Bồng nhìn xuống con thỏ đang ôm chân mình, tức giận kêu lên.
Chỉ nghe con thỏ nói:
-Ngươi quên mất cuộc cá cược của chúng ta rồi sao? Ta đã dùng đồ chơi bình thường, kiếm được hơn một vạn hồng linh tinh. Hơn nữa còn là hai mươi vạn nha… pháp bảo hoàng cấp Cửu Tinh đâu, đưa cho ta đi.
-Mẹ… nó… ngươi đã lấy tiền của ta, ta còn phải đưa cho ngươi pháp bảo?
Thiên Bồng suýt chút là hộc máu.
Tần Thọ ra vẻ ngốc nghếch, ngây thơ nói:
-Lẽ nào đường đường là Thiên…