Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 192: Âm mưu? Hay là cướp đồ?

Chương 192: Âm mưu? Hay là cướp đồ?

Thiên Bồng kêu lên:

-Dừng lại! Cho ngươi này!

Hôm nay Thiên Bồng có thể xem là vô cùng mất mặt, nhưng điều duy nhất an ủi hắn ta chính là mọi người không hề biết hắn ta là ai, nếu con thỏ chết bầm này mà gọi tên hắn ta ra thì đúng là không biết giấu mặt vào đâu nữa.

Thiên Bồng cắn răng một cái, lấy ra một cái vòng vàng ném cho con thỏ nói:

-Đây là Bát Luân Kim Hoàn, ném ra có thể hóa thành tám cái vòng vàng, khóa chặt người khác không thể động đậy. Cũng có thể lấy ra đánh người, có thể mở núi phá đá!

Nói xong, Thiên Bồng xoay người bước đi, giờ phút này hắn ta không muốn đứng ở đây thêm một giây nào nữa, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây để tránh phát sinh sự cố.

Kết quả lại chợt nghe con thỏ ở phía sau hét:

-Khoan đã, chúng ta nên thương lượng giá cả chứ nhỉ?

Thiên Bồng nghe thế, vấp một cái suýt nữa thì ngã nhào xuống đất, sau đó tay chân vụng về nhếch nhác bỏ đi...

Tần Thọ cười ha ha mấy tiếng, nhận lấy cái vòng, chắp tay với mọi người xung quanh nói:

-Cám ơn sự ủng hộ của mọi người, hôm nay không buôn bán gì đâu, ta đi đây!

Mọi người nghe vậy thì hơi thất vọng, dù sao, mọi người rất hiếu kỳ kinh văn mà lão thần tiên đã lấy mất đâu rồi.

Đồng thời, trong đám người có một đôi mắt âm trầm lấp lóe, không có ý tốt liếc mắt nhìn Tần Thọ một cái, lùi vào trong đám người rời khỏi.

Tần Thọ mặc kệ bọn họ, nói với Bạch Lệnh tướng quân:

-Cám ơn tướng quân.

Gương mặt Bạch Lệnh vẫn luôn căng thẳng lúc này đã thả lỏng, cười nói:

-Không có gì, ngươi giúp chúng ta tìm ra kẻ xấu, thượng cấp rất vui vẻ, giúp ngươi một chút cũng là điều nên làm. Nhưng mà sau này ngươi không thể tiếp tục chuyện như vậy nữa, nếu không sẽ đập vỡ biển hiệu của Vân Đỉnh Thiên chúng ta.

Tần Thọ phất tay nói:

-Yên tâm, ở đâu mà gặp được nhiều kẻ ngu ngốc như vậy...

Bạch Lệnh nghe xong, nhất thời cạn lời... nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, đúng là không nên diễn cùng một trò tạp kỹ ở trong này lần thứ hai.

Tần Thọ vẫy tay chào rồi đi.

Bạch Lệnh cười cười cũng đang chuẩn bị đi thì một gã thiên binh thuận tay cầm lấy cái bát Tần Thọ đặt trên mặt đất kêu lên:

-Bạch tướng quân, ở bên dưới có một tờ giấy!

Bạch Lệnh sửng sốt, đi đến cầm tờ giấy lên, trên đó chỉ viết có một chữ:

-Đạo!

Lúc nhìn kỹ lại, ánh mắt Bạch Lệnh ngay lập tức sáng lên, sau đó như thể vớ được của quý cất nó vào trong ngực, cười nói:

-Về sau nếu con thỏ này lại đến thì phải chiêu đãi thật tốt.

Cả đám thiên binh đều gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Sau đó Bạch Lệnh vui vẻ rời khỏi.

Không bao lâu, tờ giấy này được đưa tới chỗ thượng cấp của Bạch Lệnh, nằm trong tay của đại nguyên soái, người phụ trách tất cả các điểm tụ họp buôn bán trên thiên đình, sau đó một mật lệnh được truyền xuống cho các điểm buôn bán lớn:

-Bất kể con thỏ đi đến đâu cũng phải tạo điều kiện thuận lợi cho hắn.

Cùng lúc đó, trong động của Khuê Tùng Võ Khuê Sơn ở Địa Tiên Giới, có ba người ngồi đàm luận cùng nhau.

Người dẫn đầu mặc một thân đồ đen, để một chòm râu ngắn, là một người trung niên, mày hơi nhíu lại, nói:

-Năm đó khi lão quân đến Hàm Cốc Quan, tướng trấn thủ Hàm Cốc Quan là Doãn Hỉ cầu được một bộ kinh thư tên là《 Đạo Đức 》. Sau này khi Hàm Cốc Quan bị tập kích nửa đêm, Doãn Hỉ không rõ tung tích, 《 Đạo Đức 》 cũng theo đó mà mất tích. Thiên Cơ Các đã tiêu tốn rất nhiều công sức để tính ra hướng đi của《 Đạo Đức 》, cuối cùng cho ra kết luận nó không ở Địa Tiên Giới.

Không ngờ lại có người cầm theo 《 Đạo Đức 》 quay về...

-Khuê Tùng đạo hữu, ngươi xác định đây là《 Đạo Đức 》năm đó thánh nhân lưu lại sao?

Người ngồi đối diện Khuê Tùng là một người nam tử một thân hoàng sắc, mang ấn ký Tam Hoàn. Đó chính là Tam Hoàn động chủ mà Thiên Bồng gặp được ở Vân Đỉnh Thiên.

-Không dám xác định, nhưng nếu theo lời của đạo hữu, nội dung của đạo văn mà con thỏ kia để lại có thể làm cho một vị Nhân Tiên trong nháy mắt đột phá Cửu Trọng Thiên, cộng thêm ba chữ Đạo Đức Kinh mà con thỏ kia lần đầu tiên viết trên giấy... Tam Hoàn đạo hữu, ngươi cảm thấy đây chỉ là trùng hợp sao?

Nói là Khuê Tùng chân nhân hỏi, thật ra ngữ khí là đã chắc chắn rồi.

Tam Hoàn động chủ ánh mắt nhất thời lóe sáng, nhấp một ngụm trà rồi nói:

-Ta từng điều tra con thỏ kia, lai lịch vô cùng đơn giản, chỉ là một con thỏ hoang trên Mặt Trăng. Sau đó lại có tiên tử bay lên Mặt Trăng thu dưỡng hắn, lúc này hắn mới rời khỏi Mặt Trăng. Một con thỏ như thế mà lại nắm giữ bí mật như vậy...

-Chạm tay là đến, số phận đã an bài rồi.

Khuê Tùng chân nhân cười nói.

Tam Hoàn động chủ cũng cười, sau đó nhìn về phía người bên cạnh vẫn không nói chuyện, mặc một thân xiêm y đỏ thẫm, nhìn không ra nam hay nữ nói:

-Tam Thiên đạo hữu, ngươi thấy thế nào?

Người này cũng là cường giả Thiên Bồng gặp được ở Vân Đỉnh Thiên, Yêu Tam Thiên.

Yêu Tam Thiên giơ ngón tay xếp thành hình hoa lan nhẹ nhàng miết, vừa mềm mại lại mang theo vài phần quỷ dị cười nói với hai người:

-Nô gia có thể thấy thế nào? Chỉ biết ngồi đây nhìn mà thôi... nếu như hai vị có kế hoạch gì thì đi làm đi, nô gia không tham dự.

-Tam Thiên đạo hữu, ngươi đã đạt cảnh giới thiên tiên, có lẽ là chướng mắt bộ kinh thư này. Nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi, đây chính là kinh thư do thánh nhân viết, năm đó Doãn Hỉ tướng quân trấn thủ Hàm Cốc Quan đã là Kim Tiên nhưng cũng vẫn như là nhặt được kho báu. Có thể thấy được, kinh thư này đối với thiên tiên vẫn có tác dụng.

Khuê Tùng chân nhân nhíu mày có vẻ không vừa ý.

Không vui là chuyện bình thường, mấy người mưu đồ làm chuyện bất chính, nếu như tất cả mọi người đều tham dự thì chính là người trên cùng một con thuyền. Nhưng nếu đột nhiên có một người không hợp tác vậy chính là tăng thêm rủi ro.

Yêu Tam Thiên lại hé miệng cười nói:

-Đạo hữu, nô gia đã nói là chỉ ngồi đây nhìn thôi… là 0yên tâm, các ngươi có làm gì nô gia cũng mặc kệ, chỉ ngồi xem mà thôi, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết. Nếu nô gia nói ra, vậy hãy để lôi kiếp này mạnh hơn chút nữa.

Thế mà Yêu Tam Thiên thẳng thắn thề luôn, Khuê Tùng chân nhân và Tam Hoàn động chủ ngây ra một lúc, sau đó gật gật đầu, không truy cứu việc này nữa.

Địa Tiên Giới, tuy rằng không dám nói thề rồi chắc chắn sẽ giữ lời, nhưng cũng khiến trong lòng có chướng ngại, bình thường thì không sao. Nhưng nếu vào lúc gặp được thiên kiếp, thực có thể hóa thành tâm ma, bởi vậy mà tan thành mây khói.

Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến đại đa số người không muốn thề thốt gì.

Có sự đảm bảo của Yêu Tam Thiên, Khuê Tùng chân nhân và Tam Hoàn động chủ cùng đi đến một chỗ khác bàn bạc kế hoạch.

Yêu Tam Thiên nhìn bóng dáng hai người rời đi, mỉm cười, giống như một cơn gió vụt qua trong trời đất, phẩm trà, híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ niềm vui...

Trên trời, Thiên Bồng vừa mới hạ xuống đám mây, về tới đại bản doanh thủy quân Thiên Hà, đột nhiên đứng ngây ra, sau đó giơ tay cho mình một cái tát!

Thiên Bồng thấp giọng mắng:

-Ngu xuẩn! Mục đích đến đấy cũng quên mất, tiền cũng cho rồi, pháp bảo cũng cho rồi, sao lại quên mất sau đó phải đến Nguyệt Cung? Đúng là lỗ vốn mà!

Thiên Bồng chưa từ bỏ ý định, nhìn trái nhìn phải, lại nhìn thời gian, tính đến tính lui, có vẻ vẫn còn đủ thời gian đến Nguyệt Cung một chuyến.

Vì thế, Thiên Bồng cắn răng một cái:

-Trả cái giá lớn như vậy mà không đến nhìn xem, chẳng phải là mình chịu thiệt sao?

Nói xong, Thiên Bồng nhớ tới con thỏ béo kia, trong lòng vô cùng buồn bực. Sau khi nghĩ một hồi, cười lạnh nói:

-Thôi, nếu chạng vạng Hằng Nga sẽ trở về, sao mình lại nhất định phải gặp con thỏ kia chứ? Mình lén lút đi vào, liếc mắt một cái rồi đi, hắn làm khó dễ được mình sao?

Nghĩ đến đây, Thiên Bồng bay lên trời hướng về phía Nguyệt Cung.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất