Chương 193: Tóm nhầm rồi...
Rời khỏi đại bản doanh thuỷ quân, trong đầu Thiên Bồng không ngừng hiện ra các loại suy nghĩ...
Lén lút lên Nguyệt Cung nhìn Hằng Nga, chuyện này mặc dù có chút phấn khích, nhưng đây không phải là thủ đoạn gì tốt đẹp. Một khi bị bắt được, vậy không phải chỉ là chuyện mất mặt một chút nữa mà là trực tiếp mất sạch...
“Ôi chao, nếu con thỏ kia không trở về, ta có thể quang minh chính đại đi thăm hỏi một chút thì tốt rồi. Rõ ràng chỉ là một con thỏ, sao tự dưng lại trở thành chướng ngại vật vậy chứ?" Thiên Bồng thầm mắng.
Ra đến Nam Thiên Môn, hôm nay người giữ cửa chính là Ma Lễ Hồng, Ma Lễ Hồng nhìn thấy Thiên Bồng thì chào hỏi:
-Thiên Bồng nguyên soái, ngài đi đâu thế?
Thiên Bồng qua quýt lên tiếng:
-Đi dạo loanh quanh thôi...
Đúng lúc này, trong đầu Thiên Bồng chợt lóe lên, hắn ta hỏi:
-Ngươi có thấy con thỏ trên Nguyệt Cung kia trở về chưa?
Ma Lễ Hồng lắc đầu nói:
-Sáng nay ta thấy hắn đi vào nhưng không thấy hắn đi ra. Ngược lại tiên tử ở Nguyệt Cung lại trở về khá sớm, sao vậy ạ? Sao bỗng dưng nguyên soái lại quan tâm đến con thỏ kia vậy?
Thiên Bồng nghe xong, ánh mắt nhất thời sáng như đèn pha ô tô, suýt nữa đã xông lên ôm lấy Ma Lễ Hồng hôn một cái, trong lòng mừng như điên:
“Ha ha… đây đúng là muốn cái gì là được cái đấy, may mắn cũng đứng về phía mình!”
Trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng lại ra vẻ lạnh nhạt nói:
-Không có gì, thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Nói xong, Thiên Bồng không nhanh không chậm bỏ đi, chờ đến khi vượt ra phạm vi tầm mắt của Ma Lễ Hồng, hắn ta mới ù té chạy, hận không thể để cha mẹ sinh ra hắn ta thêm hai cái chân nữa...
Không có cách nào, Thiên Bồng cũng phải chạy đua từng giây với con thỏ đó, nếu không trò vặt của hắn ta sẽ thành bom xịt mất!
Ma Lễ Hồng nhìn bóng dáng Thiên Bồng đi ra xa, nói thầm trong lòng: “Quả nhiên, quan hệ của Thiên Bồng nguyên soái và con thỏ kia không đơn giản, thù của tứ đệ sợ là không báo được rồi.”
Thiên Bồng chạy nhanh vun vút, trông thấy Nguyệt Cung càng ngày càng gần thì vui vẻ nói:
-Hê… chỉ liếc nhìn một cái chẳng phải là rất vô vị sao? Nếu là có thể tới gần chút nữa không phải tốt hơn à? Xem thuật biến hóa của ta đây!
Vì thế Thiên Bồng nhanh chóng thay đổi hình dạng, biến thành dáng vẻ của Tần Thọ, lắc lắc đầu dựng đứng hai cái tai, trong lòng cười như được mùa nói:
-Hằng Nga tiên tử thích ôm con thỏ như vậy, không bằng ôm ta một chút thử xem? Không ôm cũng được, sờ một chút là được rồi, tệ nhất cũng phải liếc mắt nhìn ta một cái chứ...
Thiên bồng nghĩ lung tung trong đầu, nhưng khi thực sự đến phía trước Nguyệt Cung, hắn ta lại lúng túng...
-Quên đi quên đi, chẳng lẽ thật sự muốn dùng hình tượng này đi vào lợi dụng thật à? Đến lúc con thỏ trở về chắc chắn sẽ phát hiện ra có vấn đề. Nếu như tra ra thì đúng là rắc rối… Hơn nữa, ta đường đường là Thiên Bồng nguyên soái, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn thực lực có thực lực, anh tuấn tiêu sái, đẹp trai khắp tam giới, theo đuổi một nữ tiên nho nhỏ còn phải dùng nhiều thủ đoạn như vậy sao? Cái ta thiếu chỉ là cơ hội gặp được nàng ấy một cách đường đường chính chính mà thôi!
Đúng! Chỉ là thiếu một cơ hội mà thôi!
Lần này chỉ nhìn thôi, chỉ nhìn liếc mắt một cái là được rồi!
Nghĩ đến đây, Thiên Bồng hoàn toàn vứt bỏ mọi ý đồ xấu xa, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, hồn nhiên quên mất hắn ta vẫn mang hình dáng con thỏ.
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên nhảy ra một người!
Người này dùng sương mù dày đặc che mặt, thấy không rõ dáng vẻ, gặp mặt không thèm chào hỏi, ném cái gói to đến!
Thiên Bồng thấy thế thì hoảng sợ, quát to một tiếng:
-Các ngươi dám tập kích thượng tiên?
-Ngươi mà gọi là thượng tiên cái mẹ gì, yên lặng đừng phản kháng, theo ta trở về đối chất, nếu không ta sẽ làm thịt ngươi!
Người nọ cười lạnh một tiếng, bàn tay to hạ xuống tóm lấy tai con thỏ.
Thiên Bồng nghe thấy vậy liền nổi giận, hoàn toàn quên mất chính mình đã biến thành con thỏ, không phải chân thân.
Nhưng hiện tại, có phải chân thân hay không cũng đã không còn quan trọng nữa rồi, hắn ta thét lớn một tiếng:
-Láo xược!
-Con thỏ, còn dám hỗn xược? Vào đi! Nhóc thỏ con! - Người nọ cười to nói.
Thiên Bồng nhất thời bùng nổ, một phát túm lấy tay đối phương, mạnh mẽ kéo ra. Đối phương chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh truyền đến, không tự chủ được bị kéo lại gần, sau đó nhận lấy một cú đá!
Người nọ bị giật mình, kêu lên:
-Sức lực của con thỏ này thật lớn!
Lúc hắn đang nói thì trước mặt hiện ra một chiếc khiên hình tam giác!
Chỉ nghe bịch một tiếng!
Khiên tam giác mạnh mẽ nện vào ngực nam tử kia, nam tử như viên đạn bị đánh bay ra ngoài, lộn nhào một vòng trên không, kinh ngạc hô lên:
-Ha, con thỏ này cũng khỏe đấy chứ!
-Tam Trọng Thuẫn, ngươi là Tam Hoàn lão quỷ sao?!
Thiên Bồng liếc mắt một cái liền nhận ra pháp bảo đặc thù của đối phương.
Tam Hoàn động chủ nghe thế thì hoảng sợ, sau đó lại nhướng mày, híp mắt nói:
-Ta đúng là đã coi thường ngươi rồi, thế mà ngươi lại biết đến sự tồn tại của bản động chủ, lại còn nhận ra pháp bảo của bản động chủ, một khi đã như vậy, hôm nay không thể giữ ngươi lại rồi!
Tam Hoàn động chủ thật sự không dám giữ con thỏ lại. Mặc dù con thỏ chính là sủng vật của Nguyệt Cung nhưng Hằng Nga cũng chỉ là một tiên tử nho nhỏ mà thôi.
Thế nhưng có nhỏ hơn nữa thì cũng là người của Thiên Đình!
Uy nghiêm của Thiên Đình không cho phép bất luận kẻ nào đến khiêu khích.
Nếu không, một khi truyền ra, thiên uy tức giận, Tam Hoàn động của hắn sợ rằng sẽ tan thành mây khói tại chỗ!
-Không thể giữ ta lại? Chỉ dựa vào ngươi sao? - Thiên Bồng phát cáu.
-Chỉ dựa vào ta thôi!
Tam Hoàn động chủ vung tay lên, tấm khiên liền biến thành ba cái vòng vàng, phân ra ba hướng đánh về phía Thiên Bồng!
Thiên Bồng cười lạnh một tiếng, tay phải nắm chặt, chỉ nghe tiếng sóng dâng lên đồng thời đấm ra một đấm, không trung như muốn nổ tung, nguyên khí hóa thành sóng nước, sóng nước tập trung lại thành dòng sông, ầm một tiếng đánh bay vòng vàng ra ngoài!
Tam Hoàn động chủ kinh hãi hô lên:
-Sao có thể như vậy chứ?
Thiên Bồng vừa định nói gì đó, một luồng khí lạnh sau lưng tới gần, một nhánh cây bay trên không trung hóa thành một cây búa thật lớn rầm một tiếng đập lên gáy của Thiên Bồng!
Kết quả từ phía sau Thiên Bồng, một chiếc áo choàng màu vàng vù một tiếng bay ra, đập tan cái búa!
Thiên Bồng cười lạnh nói:
-Tam Hoàn động chủ tới rồi, Khuê Tùng đạo nhân thân là sư huynh vẫn luôn làm bạn há có thể không đi cùng? Chờ ngươi đã lâu!
-Không thể nào!
Khuê Tùng đạo nhân vẫn luôn ẩn náu trong hư không, vẻ mặt không thể tin được kêu lên.
-Ngươi không phải là con thỏ kia! - Tam Hoàn động chủ kinh hô.
Thiên Bồng nguyên soái cười lạnh nói:
-Ta đúng là không phải con thỏ kia.
-Rốt cuộc ngươi là ai? - Khuê Tùng đạo nhân hỏi.
Thiên Bồng hất đầu, hai cái tai dài lắc lư, tay phải xoa xoa trên đầu, ngạo nghễ nói:
-Bản thần chính là đại nguyên soái của Thiên Hà thuỷ quân - Thiên Bồng!
Lúc đang nói chuyện, Thiên Bồng dậm chân một cái, thân mình trong nháy mắt cao vọt lên, áo giáp màu vàng, áo trong màu đen, áo choàng màu vàng sau lưng bay phần phật trong gió, năm ngón tay mở ra, Cửu Xỉ Đinh Ba rơi vào trong tay chống xuống mặt đất một cái!
Ầm!
Chỉ nghe một tiếng nổ, trong phạm vi nghìn dặm nháy mắt nổ tung, nước Thiên Hà mãnh liệt chảy vào, một mảnh trời đất trực tiếp biến thành một con sông dài!
Con sông dài hạ xuống, bất kể là Tam Hoàn hay là Khuê Tùng trong nháy mắt đều bị dìm xuống dưới đáy sông! Không thể động đậy!
Vẻ mặt hai người khiếp sợ, không thể nào ngờ được, trộm bắt con thỏ nhưng lại đá phải tấm sắt!
-Thiên Bồng nguyên soái bớt giận, chúng ta nhận sai người, thực sự không dám tập kích ngươi đâu!
Tam Hoàn động chủ lập tức trở nên sợ hãi, hắn chẳng qua chỉ là Địa Tiên mà thôi, mà Thiên Bồng nguyên soái kia là Thiên Tiên Cửu Tinh hàng thật giá thật, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới Kim Tiên! Lại còn có Cửu Xỉ Đinh Ba do Thái Thượng Lão Quân tự mình tế luyện và Hắc Kim Huyền Long Giáp ở trên người được Ngọc Đế ban cho, bọn họ sao có thể là đối thủ?