Chương 194: Địa Tiên à, ha ha...
Một lát sau…
Thiên Bồng cười vui vẻ...
Khuê Tùng đi theo cam đoan nói:
-Hắn chắc chắn phải chết!
Tam Hoàn động chủ nói:
Ngươi đã nở nụ cười, vậy nghĩa là ngươi đồng ý kế hoạch của bọn ta đúng không?
Thiên Bồng hừ một tiếng:
-Ai đồng ý kế hoạch của các ngươi? Từ trước đến nay, ta vẫn luôn cảm thấy chính mình quên mang não. Cho tới khi gặp các ngươi, bỗng nhiên ta cảm thấy bộ não của ta đã trở lại cho nên ta rất vui vẻ...
Khi nói chuyện, năm ngón tay của Thiên Bồng mở ra, trong tay rõ ràng có một viên Ảnh Ấn Thạch, cười nói:
-Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy các ngươi kiêu ngạo thế này, tập kích thuộc hạ của Thiên Đình, còn dám ngang nhiên nói ra trước mặt thiên thần, chậc chậc… điều quan trọng nhất là ta vừa lắc lư, các ngươi đã khai hết tất cả, các ngươi có đầu óc không vậy?
Sau đó chuyển đổi đề tài câu chuyện:
-Tuy rằng ta ghét con thỏ kia, nhưng nơi này là Thiên Đình, ta đây là thần, các ngươi dám cả gan tập kích người của Thiên Đình, chứng cứ vô cùng xác thực, xử tử ngay lập tức!
Nói xong, Thiên Bồng siết chặt năm ngón tay, hô một tiếng nước sông Thiên Hà bắt đầu tụ lại, một dòng sông dài ngàn dặm trong nháy mắt hóa thành một viên đạn có kích thước to lớn, mà Tam Hoàn động chủ và Khuê Tùng đạo nhân bị kẹt lại giữa viên đạn lớn dưới dòng sông hoảng sợ nhìn Thiên Bồng, Thiên Bồng như sắp bóp nát quả bóng nước bằng hai ngón tay...
-Chờ một chút!
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
Thiên Bồng vừa nghe thấy, cơ thể không nhịn được run lên, bởi vì giọng nói này rất quen thuộc… là con thỏ kia!
Vừa quay đầu lại, quả nhiên Tần Thọ đang nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt to.
-Con thỏ, ngươi muốn làm gì? Cho dù ngươi muốn làm gì thì ta đều sẽ từ chối!
Thiên Bồng nói dứt khoát, hắn thầm nghĩ:
Bất kể là ngươi muốn làm gì, dù sao ngươi muốn thì ta cũng không cho! Từ chối! Ngươi đã hãm hại ta rồi thì cũng nên bị ta hãm hại một lần! Chắc chắn rồi, đạp chết hai tên thiểu năng trí tuệ, chỉ số IQ của ta đã cao hơn nhiều! Thật thông minh!
Tần Thọ thấy vậy, sờ cằm nói:
-Ngươi bất cận nhân tình như vậy sao? Không muốn nghe thử ta nói gì à?
-Ha ha… ngươi muốn nói gì thì câu trả lời của ta cũng đều như vậy, không thể thay đổi! - Thiên Bồng nói vặn lại.
-Ngươi chắc không? - Tần Thọ đau lòng hỏi.
Thiên Bồng nhìn thấy bộ dạng đau lòng của con thỏ, trong lòng hắn rất vui sướng, có một loại khoái cảm khi trả được thù, vì thế hắn dùng sức gật đầu, vô cùng kiên quyết.
Tần Thọ nói:
-Một khi đã như vậy thì ta không mời ngươi ăn cơm chiều nữa, vừa rồi ngươi muốn làm gì thì cứ làm tiếp...
-Làm tiếp… ơ, chờ một chút!
Thiên Bồng đột nhiên nhận ra điều gì đó, hét lớn.
Tần Thọ quay đầu lại liếc nhìn hắn và nói:
-Làm sao nữa?
-Ngươi mới nói mời ta ăn cơm chiều phải không? - Thiên Bồng kích động hỏi.
Tần Thọ nói:
-Ban đầu ta có ý tưởng này, nhưng ngươi lại không xem ta là bằng hữu, vậy vì sao ta phải mời ngươi ăn cơm?
-Ai nói thế? Ngươi nhất định là bằng hữu của ta! Bằng hữu tốt nhất!
Thiên Bồng vội vàng chạy tới, ôm lấy Tần Thọ, cười nói:
-Con thỏ, ăn cơm chiều ở đâu? Có những ai vậy? Hằng Nga tiên tử có ăn cùng không?
Tần Thọ nói:
-Ta vẫn chưa trở về thì làm sao ta biết Hằng Nga muội muội có trở về không, càng không có cách chắc chắn có thể ăn cơm cùng nàng hay không. Còn nữa, đừng có tỏ ra thân thiết với ta, ta với ngươi thân lắm sao?
Thiên Bồng bập bập miệng nói:
-Con thỏ, ngươi đừng như vậy, vừa rồi ta chỉ nói giỡn với ngươi thôi.
-Ta thì không nói giỡn với ngươi, tạm biệt, không tiễn!
Tần Thọ uốn éo đầu đi về phía Nguyệt Cung.
-Chờ một chút, con thỏ, chúng ta có chuyện cần bàn bạc. Ngươi xem, hai tên kia muốn tới đây giết ngươi, ta bắt bọn họ lại là để cứu ngươi mà? Ta là bằng hữu tốt như vậy, ngươi lại nói ta không xem ngươi là bằng hữu? Ngươi đối với ta như thế có quá lạnh lùng không?
Thiên Bồng vội vàng đem hai tên Tam Hoàn động chủ và Khuê Tùng đạo nhân đang bị mắc kẹt trong quả bóng nước ra nói giống như là bảo vật quý hiếm.
Sau khi Tần Thọ nghiêng người nhìn thoáng qua, bĩu môi nói:
-Bọn họ? Muốn giết ta?
-Đúng vậy! Bây giờ bọn họ sợ hãi giống như con cá vàng vậy, nhưng thực ra hai tên này là Địa Tiên! Khi thả ra thì rất hung dữ! - Thiên Bồng nói.
Tần Thọ hơi băn khoăn suy nghĩ, sờ cằm nói:
-Thì ra là thế, nếu là tới tìm ta gây rắc rối, vậy giao bọn họ cho ta xử lý đi?
-Ơ, ngươi muốn bọn họ? Con thỏ, đây là Địa Tiên, nếu không cẩn thận để một người chạy thoát thì sẽ xảy ra chuyện không may. Không phải lúc nào ta cũng ở bên cạnh bảo vệ cho ngươi, hơn nữa, ngộ nhỡ ngươi xảy ra chuyện gì, ta không… e hèm, Hằng Nga tiên tử cũng gặp nguy hiểm, đúng không?
Tần Thọ nói:
-Cho nên vì sự an toàn của chúng ta, ngươi phong ấn pháp lực của bọn họ không phải là được rồi sao?
Thiên Bồng suy nghĩ một lúc, nói:
-Được thì cũng được, nhưng phong ấn bình thường không thể giam giữ bọn họ quá lâu, một tháng ta phải củng cố một lần, ơ… không đúng bọn họ là tiên, ta phải một tuần đến một lần. Ài… cũng không được, đây là hai Địa Tiên, tốt nhất là ba ngày ta phải đến xem một lần, nếu không ta rất lo lắng.
Tần Thọ cười nói:
-Ngươi có muốn đến mỗi ngày một lần không?
-Cũng tốt! Nếu không thì quyết định như vậy đi? Buổi sáng và chập tối ta sẽ đến một lần? - Thiên Bồng hỏi.
Mặt già của Tần Thọ tối sầm, trong lòng nói: “Nếu con lợn chết này không phải trở về thực hiện nhiệm vụ thì phỏng chừng sẽ ở lại luôn nơi này mất!”
Làm sao Tần Thọ có thể để cho hắn được như ý nguyện? Vì thế hắn vươn một ngón tay ra nói:
-Một tháng! Nếu pháp thuật của ngươi ngay cả phong ấn bọn họ một tháng cũng không làm được, ta thật sự nghi ngờ thành ý của ngươi đấy. Nếu ngươi không có thành ý thì người bằng hữu này ta không cần, cơm ta cũng không mời, ngươi muốn đi đâu thì đi, sao nào?
Thiên Bồng vừa nghe thấy, tuy rằng ba ngày đổi thành một tháng thì hơi lâu, nhưng cuối cùng hắn đã có lý do để đến Nguyệt Cung gặp Hằng Nga!
Sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này?
Giờ phút này, bỗng nhiên hắn cảm thấy Tam Hoàn động chủ và Khuê Tùng đạo nhân cũng không tệ, ít nhất vẫn có chỗ dùng.
Nghĩ đến đây, Thiên Bồng lập tức giao hai người cho Tần Thọ và nói:
-Một tháng thì một tháng! Ngươi yên tâm, trong một tháng này, nếu hai người bọn họ đảo mí mắt, ta sẽ theo họ của ngươi!
Tần Thọ vội vàng nói:
-Đừng! Ngươi theo họ của ta, ta sợ ta không giữ được ván quan tài của tổ tiên nhà ta...
Thiên Bồng:
-...
Thiên Bồng ho khan một tiếng, làm như nghe không hiểu lời con thỏ nói:
-Vậy bây giờ có thể đi ăn cơm chưa?
Tần Thọ nhìn hai người trong quả bóng nước, nói:
-Làm sao để lấy hai thứ này ra? Ta không thể chạm vào bọn họ.
Thiên Bồng nói:
-Tự dưng ngươi chạm vào bọn họ làm gì?
Tần Thọ nói:
-Bắn đạn qua não cho hả giận không được sao?
Thiên Bồng vung tay lên nói:
-Bây giờ ngươi có thể đụng vào bọn họ.
Tần Thọ thử xem, quả nhiên ngón tay có thể xuyên qua quả bóng nước, sau đó bắn hai cái vào Khuê Tùng đạo nhân và Tam Hoàn động chủ, hai người này quơ tay trong không khí, làm ồn cái gì đó, đáng tiếc con thỏ không có tâm trạng để nghe, mà là híp mắt, đắm chìm giữa tương lai tốt đẹp, Địa Tiên… ha ha...
Thiên Bồng cũng không biết Tần Thọ ngoại trừ có một hàm răng trắng, còn có một đôi tay đạo tặc, tự nhiên hắn không biết con thỏ này đang đánh chủ ý gì.
Bây giờ hắn chỉ quan tâm một chuyện:
-Chúng ta có thể đi ăn cơm được chưa?