Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 195: Thật sự chỉ là nhớ nhà

Chương 195: Thật sự chỉ là nhớ nhà

Tần Thọ nói:

-Đương nhiên có thể. Đi! Đi ăn cơm!

Mấy phút sau...

Bên trong Nguyệt Cung.

Con thỏ dẫn đầu đi vào Nguyệt Cung, vừa vào cửa Thiên Bồng liền cất cao giọng nói:

-Tại hạ Thiên Bồng nguyên soái đặc biệt tới bái phỏng Hằng Nga tiên tử!

Giọng nói sang sảng, công chính vô cùng, chỉ cần nghe thấy giọng nói, thật sự sẽ cho là chính nhân quân tử.

Tần Thọ liếc nhìn nước bọt trên khóe miệng Thiên Bồng, cười lạnh một tiếng, không lên tiếng, thầm nói trong lòng: “Muội tử nhà ta tránh ngươi còn không kịp, nếu ngươi không lớn tiếng như vậy, không chừng còn có thể nhìn thấy. Ngươi la to như vậy, ngược lại tiết kiệm cho thỏ gia ta tự mình la, ngươi cứ uống gió Tây Bắc đi!”

Quả nhiên, bên trong Nguyệt Cung hoàn toàn yên tĩnh, không ai đáp lời.

-Con thỏ, Hằng Nga tiên tử đâu? - Thiên Bồng hỏi.

Tần Thọ nói:

-Ta nào biết được, có lẽ còn chưa có trở lại đi.

-Không thể nào, Tứ Đại Thiên Vương nhìn thấy nàng về… khụ khụ… đều đã thời gian này, trời sắp tối đen rồi, hẳn là trở về rồi mới đúng.

Thiên Bồng suýt chút nữa nói lỡ miệng, nhanh chóng đổi lý do.

Tần Thọ híp mắt, trong lòng tự nhủ: “Giỏi cho Tứ Đại Thiên Vương, còn dám giám thị lên thỏ gia ta! Các ngươi chờ đó cho ta!”

Cùng lúc đó, Ma Lễ Hồng của Nam Thiên Môn run lập cập, mí mắt nhảy loạn xạ...

-Có lẽ dừng nói chuyện giữa đường, được rồi, chuẩn bị ăn cơm đi! - Tần Thọ hô.

Thiên Bồng không cam tâm, lại la lên một tiếng, kết quả vẫn không ai đáp lại như cũ, lúc này mới không có cam lòng từ bỏ.

Đúng lúc này, con thỏ la lên:

-Thiên Bồng! Cơm tối đã chuẩn bị xong, đến ăn đi!

Thiên Bồng sững sờ, theo bản năng nói:

-Nhanh như vậy? Ngươi làm món ngon gì vậy? Không phải là đồ ăn sẵn chứ? Thiên thần của Thiên Đình chúng ta chiêu đãi người, đều là mới làm!

Trong lòng Thiên Bồng chỉ có một ý nghĩ, kéo dài thời gian, đợi lát nữa, vạn nhất Hằng Nga sau một khắc liền trở lại thì sao? Cho nên, hắn muốn ăn đồ ăn mới làm!

Kết quả là thấy con thỏ cười thần bí nói:

-Yên tâm, đều là mới làm! Rất tươi!

Hình tượng xoay chuyển, Nguyệt Cung, phòng ăn!

Trên mặt bàn dài, con thỏ cùng Thiên Bồng mỗi người ngồi ở một bên, trước mặt đặt hai đĩa đồ ăn, theo thứ tự là củ cải trắng và cà rốt.

Tần Thọ quấn khăn lên cổ, đưa tay làm bộ nói:

-Thiên Bồng, đừng khách khí, ăn đi!

Thiên Bồng nhìn hai đĩa củ cải sống trước mặt, nuốt ngụm nước bọt nói:

-Cái kia… không cần khách khí, ta không đói.

-Không đói? Vậy được rồi, bữa tối kết thúc.

Tần Thọ đứng dậy thu hai đĩa củ cải, nói:

-Ăn uống no đủ, chúng ta đi tản bộ đi.

Ăn no ông nội ngươi!

Uống đủ bà nội ngươi!

Tản bộ em rể ngươi!

Ta còn chưa có ăn có được hay không? Có người chiêu đãi khách như ngươi sao?

Trong lòng Thiên Bồng có vô số tiếng gào thét...

Không biết làm sao, tốc độ ra tay của Tần Thọ quá nhanh chóng, Thiên Bồng ngay cả cơ hội nói dùng lại và ta muốn ăn cũng không có, chờ đến khi hắn kịp phản ứng, con thỏ đã chạy đến cửa chính, gọi hắn đi ra!

Thiên Bồng lập tức có loại cảm giác bị mắc lừa, bèn hỏi:

-Con thỏ, Hằng Nga tiên tử đâu?

-Không biết, không phải khi trở về ngươi thấy rồi sao, trong nhà không có ai. - Tần Thọ nói.

Thiên Bồng quay đầu nhìn Nguyệt Cung, bên trong không một bóng người, không cam tâm!

Không biết làm sao, hắn là khách, cũng không thể lục soát phòng của người ta trước mặt chủ nhân? Thế là, chỉ có thể rầu rĩ không vui theo con thỏ đi tản bộ...

Dọc theo đường đi, Thiên Bồng là tản bộ một bước quay đầu lại một cái, năm bước ngẩng đầu một cái, quay đầu nhìn xem có phải Hằng Nga từ Nguyệt Cung đi ra, ngẩng đầu nhìn một chút có phải Hằng Nga từ bên ngoài trở về...

Không biết làm sao, mãi đến khi trời sắp tối rồi, không còn thời gian nữa, Thiên Bồng cũng không đợi được Hằng Nga trở về.

Rơi vào đường cùng, Thiên Bồng đành phải cáo từ rời đi.

Nhìn bóng lưng Thiên Bồng, Tần Thọ từ trong túi lấy ra một cái chân chim, vừa ăn vừa thầm nói: “Mưa đúng lúc, người tốt a…”

Trở lại bên trong Nguyệt Cung, Hằng Nga thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:

-Xuỵt… xuỵt… Ngọc Nhi, tên lưu manh kia đi rồi sao?

Tần Thọ nhìn dáng vẻ Hằng Nga giống như một tên trộm, bất đắc dĩ nói:

-Được rồi, đi ra đi. Dù sao đây cũng là nhà chúng ta, nàng đừng làm giống như tên trộm vậy có được không?

Hằng Nga chu mỏ ra nói:

-Cái này có thể trách ta sao? Người ta có quyền thế, chúng ta không thể trêu vào còn không thể trốn tránh sao?

Tần Thọ bất đắc dĩ lắc đầu, Hằng Nga đối với rất nhiều thiên thần của Thiên Đình, hiển nhiên là có thành kiến, đem những thứ ở phàm trần áp vào tới Thiên Đình.

Mặc dù Tần Thọ và thần tiên của Thiên Đình tiếp xúc không nhiều, nhưng tổng thể mà nói, Tần Thọ có thể cảm nhận được, những thiên thần của Thiên Đình, thực chất bên trong không xấu.

Cho dù là Thiên Bồng, nếu đặt ở nhân gian, đó chính là đại nguyên soái tay cầm binh quyền, nếu như xem trọng cung nữ nào, đã sớm trực tiếp gánh về nhà, còn cần phí sức nghĩ như thế?

Nhưng mà Thiên Bồng lại không làm được chuyện như vậy, bởi vì gánh không nổi người kia, đây chính là trói buộc đạo đức, đối với trong lòng người có đức vẫn rất có lực ràng buộc.

Ngoài ra, nếu hắn dám làm, đoán chừng ngày thứ hai liền được đưa đi thiên lao...

Đây chính là luật pháp Thiên Đình.

Nhìn như có vẻ rộng rãi, nhưng có một điểm mấu chốt, không ai có thể phá ranh giới cuối cùng này.

Ở đây, đạo đức không phải là điểm mấu chốt, luật pháp mới là điểm mấu chốt, đột phá ranh giới cuối cùng của đạo đức, nếu ngươi không sợ mất mặt, như vậy luật pháp sẽ dạy ngươi làm người.

Cho nên Tần Thọ sống thoải mái, Hằng Nga thì còn có chút lo lắng...

Tần Thọ cũng không nói gì, lấy ra những đĩa đồ ăn lúc trước Thiên Bồng cho, đặt lên trên mặt bàn, nắm một nắm đất đặt lên trên mặt bàn đã có mấy cây nến, đốt nến, rải cánh hoa quế lên, lại rót hai ly rượu, nhìn mỹ nữ tuyệt thế trước mặt bị ánh nến chiếu sáng hai má ửng hồng… Tần Thọ híp mắt, bộ dáng say mê, thầm nghĩ: “Thế nào gọi là hạnh phúc? Đây chính là hạnh phúc!”

Hằng Nga hiển nhiên không rõ ý nghĩa bữa tiệc tối dưới ánh nến, thay vào đó xắn tay áo, bẻ một cái đùi gà, cắn một cái, trong nháy mắt phá hủy hết thảy bầu không khí ở hiện trường...

Tần Thọ bất đắc dĩ, cảm thán nói:

-Khoảng cách thế hệ thật là…

-Ngọc Nhi, em nói cái gì? - Hằng Nga hỏi.

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Không có chuyện gì, ăn cơm đi.

Cùng lúc đó, Tần Thọ nhìn ánh nến quen thuộc, ký ức trong đầu không khỏi quay về đoạn thời gian trên trái đất kia, trong lúc nhất thời trong lòng bùi ngùi không thôi, có chút nhớ thế giới kia. Nhớ điện thoại, máy tính, phim ảnh… khụ khụ… những bộ quần áo quen thuộc kia...

Quần áo?

Hai mắt Tần Thọ lập tức sáng lên, nhìn Hằng Nga tuyệt mỹ trước mặt, trong lòng nhịn không được mà nói:

“Nếu Hằng Nga mặc những quần áo xinh đẹp ở kiếp trước kia, sẽ có khí chất thế nào? Đã từng xem qua những bộ cổ điển, chưa từng xem hiện đại..., quân cảnh, y tá, đồng phục học sinh, bikini… mẹ nó, vì nỗi nhớ nhà của ta, nhất định phải làm được những quần áo kia! Không sai, ta không có ý khác, chỉ là nhớ nhà mà thôi...”

Tần Thọ ở trong lòng hét lên chính nghĩa...

-Ngọc Nhi, em nghĩ gì thế?

Hằng Nga thấy con thỏ không ăn, chỉ nhìn nàng chảy nước miếng, nhịn không được hỏi.

Tần Thọ ha ha cười nói:

-Không có chuyện gì, nghĩ đến đồ tốt. Ngốc, ta nghĩ đến mấy bộ y phục rất đẹp, nàng có muốn thử một chút hay không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất