Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 197: Cho ngươi mất hết hy vọng

Chương 197: Cho ngươi mất hết hy vọng

-Mẹ nó! Vẫn còn chưa hết!

Một ngày sau, Tần Thọ thực sự muốn bóp nát quả bóng nước, nhưng hắn vẫn nhịn xuống.

-Ngọc Nhi, em làm sao vậy?

Hằng Nga nhìn thấy hai mắt của Tần Thọ đỏ bừng, hỏi.

Tần Thọ chán nản nói:

-Không sao cả, chỉ là ta… chỉ là ta cảm thấy buồn bực!

Tần Thọ buồn bực, Tam Hoàn động chủ và Khuê Tùng đạo nhân cũng vô cùng buồn bực, bọn họ phát hiện gần đây đầu óc càng ngày càng tệ, lúc nào cũng hay quên!

Đặc biệt là Khuê Tùng đạo nhân, ban đầu còn ngồi, sau đó lại nằm xuống.

Tam Hoàn động chủ làm cho hắn ngồi dậy, kết quả là nghe được một câu:

-Ta quên cách ngồi như thế nào rồi...

-Sư huynh, huynh đừng đùa, chuyện này làm sao có thể quên được? Huynh nhìn xem ta ngồi như thế nào, sau đó huynh bắt chước ngồi không phải là xong rồi sao?

Giọng nói vừa rơi xuống thì Tam Hoàng động chủ cũng nằm xuống.

Khuê Tùng cảm động nói:

-Sư đệ, đệ nằm xuống làm gì vậy? Sư huynh ta không cần đệ nằm cùng.

Tam Hoàn động chủ khóc nức nở nói:

-Sư huynh, ta cũng quên cách ngồi như thế nào rồi.

Khuê Tùng đạo nhân:

-...

Tình huống quên mọi thứ kỳ lạ này càng ngày càng nghiêm trọng, hai người rất lo lắng… lại hoàn toàn không ngờ rằng vài món đồ của chính mình đã bị con thỏ trộm đi. Dù sao thì kỹ thuật ăn trộm này nói theo một ý nghĩa nào đó quả thực là bất thường ngoài sức tưởng tượng!

Sau khi tiễn Hằng Nga đi, Tần Thọ thở dài, hắn đóng cửa chính của Nguyệt Cung, tiếp tục cố gắng sờ… quả bóng!

Ba ngày qua đi...

Trong Nguyệt Cung bỗng nhiên truyền đến tiếng cười điên cuồng của con thỏ...

-Oa ha ha… cuối cùng cũng thành công! Mẹ nó, cuối cùng thỏ gia ta đã tìm ra một loại thần thông! Ha ha...

Tần Thọ cười lớn, nhìn thuật biến hóa mới mẻ trong đầu của mình!

Biến hóa thần thông: Có thể biến hóa thành bất kỳ ai.

Giới thiệu rất đơn giản, thậm chí Tần Thọ cũng biết cấp bậc của thuật biến hóa này chắc chắn không cao, nhưng chân muỗi có gầy đến đâu thì cũng có thịt, có phép thần thông là tốt rồi! Hơn nữa đó là một điềm báo tốt.

Sau bao lâu điên cuồng trộm cắp, Tần Thọ cũng tổng kết ra một số quy luật của phép thần thông này.

Tỷ lệ thành công của kỹ năng ăn trộm là dựa trên sự chênh lệch sức mạnh, còn lại dựa vào cấp độ thần thông của chính mình. Thần thông hay kỹ năng càng thấp thì tỷ lệ thành công lại càng cao. Nhưng điều này không phải là tuyệt đối, khi một người chỉ biết một đỉnh cấp thần thông thì một khi thành công, chắc chắn phải cuỗm đến tay!

Nói cách khác, đối thủ càng ít thì tỷ lệ trộm được đồ tốt càng cao.

Bây giờ trộm được thần thông, có nghĩa là những kỹ năng rác rưởi cơ bản nhất của hai tên ngu ngốc kia đã bị hắn cướp gần hết!

Nhưng sau khi liên tục ăn trộm ba ngày ba đêm, Tần Thọ đã sắp nôn ra rồi, nếu trộm được thứ tốt thì tâm trạng cũng sẽ tốt, dứt khoát không ăn trộm nữa, ra ngoài đi dạo thôi.

Mà Tam Hoàn động chủ và Khuê Tùng đạo nhân thật sự rất muốn khóc, bọn họ nằm ở đó vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc, ngồi và đi lại đều là bản năng, tuy rằng bọn họ đã quên nhưng nhìn thấy con thỏ đi lại, lập tức có thể học được giống như trẻ con tập đi. Ngồi cũng như thế...

Nhưng vấn đề ở đây là bọn họ vất vả học xong, một thời gian sau lại quên mất!

Sau vài lần liên tiếp, bọn họ đã bỏ cuộc...

Bây giờ, nằm ở đó, hai mắt nhìn thẳng, cố gắng suy nghĩ xem chính mình còn có thể làm gì...

Tần Thọ mặc kệ bọn họ đang nghĩ gì, hắn nằm trên nóc xe ngựa trong sân, nhìn lên bầu trời, ăn củ cải, trong lòng suy nghĩ về thuật biến hóa mà hắn vừa có được.

Thuật biến hóa này không phải là ảo thuật, mà thật sự kéo dài xương cốt da thịt, nhào nặn biến hóa thành bất kỳ ai! Ngoại trừ linh hồn không thay đổi, tất cả còn lại đều theo ý mình! Mặc dù chỉ là căn bản, nhưng cũng biến hóa thực sự, nếu không nhìn thấu được linh hồn thì hoàn toàn không thể phân biệt được thật giả.

Đương nhiên, phép thần thông này cũng có nhược điểm, nếu chỉ nhìn tướng mạo của đối phương mà không biết chiều cao thì cũng chỉ biến hóa được khuôn mặt mà thôi, còn cơ thể biến hóa thông qua trí tưởng tượng không có căn cứ, việc này rất dễ tạo ra sơ hở.

Ví dụ như nam nhân biến thành nữ nhân, không biết kích cỡ ngực, tùy tiện biến hóa thì phỏng chừng lão công của đối phương sờ một cái là biết thật hay giả ngay.

-Có món đồ chơi mới rồi, vậy thì biến thành ai? Đây là một vấn đề...

Tần Thọ nằm ở đó, híp mắt, nói thầm.

Đúng lúc này, Tần Thọ nhìn trên bầu trời có một đám mây lén lút hạ xuống, hắn cẩn thận quan sát, hóa ra là Thiên Bồng!

Tần Thọ khó hiểu, còn chưa đến kỳ hạn một tháng, tại sao tên này lại tới nữa? Chịu nhiều thiệt thòi như vậy mà vẫn chưa hết hy vọng?

Tần Thọ nhảy xuống xe ngựa đang chuẩn bị đi chặn cửa thì bỗng nhiên hắn nhanh trí nảy ra một ý tưởng, cười nói:

-Lần này ta sẽ khiến cho ngươi mất hết hy vọng!

Nói xong, Tần Thọ xoay người chạy vào trong Nguyệt Cung, kéo rèm cửa sổ khuê phòng của Hằng Nga, thắp nến lên, để từ bên ngoài nhìn vào, có thể nhìn thấy bóng dáng người lay động bên trong.

Thiên Bồng cũng muốn một tháng sau mới đến, nhưng tưởng tượng đến việc chính mình có thể ngang nhiên đến Nguyệt Cung thăm hỏi, trong lòng hắn giống như cây cỏ mọc dài, một khắc cũng không thể yên lòng.

Cuối cùng đến ngày hôm nay, Thiên Bồng không nhịn được nữa, lẩm bẩm:

-Không biết thuật phong ấn của ta có vấn đề gì không, ngộ nhỡ nếu xảy ra vấn đề, chẳng phải sẽ hại Hằng Nga tiên tử sao? Đúng, vì sự an toàn của bọn họ, ta phải đi kiểm tra thử.

Sau khi có lý do này, Thiên Bồng chạy thẳng tới bên ngoài Nguyệt Cung, sửa sang lại quần áo, ho khan một tiếng, cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Nhưng gõ vài lần, không có ai trong Nguyệt Cung ra mở cửa.

-Sao lại không có ai nhỉ?

Thiên Bồng nói thầm một câu, tiếp tục gõ cửa, kết quả là cánh cửa đột ngột mở ra!

-Ai? Cửa mở thì phải có người chứ.

Thiên Bồng nhìn vào bên trong, vẫn vắng vẻ không có bóng dáng người, hắn vừa ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy có bóng dáng người lay động trên cửa sổ Nguyệt Cung, hình như là nữ nhân!

Tim của Thiên Bồng đột nhiên đập nhanh, thầm nghĩ:

-Đó là khuê phòng của Hằng Nga tiên tử, hôm nay nàng có ở nhà! Ha ha… có vẻ như con thỏ kia không có ở đây! Ha ha… đúng là trời cũng giúp ta!

Thiên Bồng hít một hơi thật sâu, định mở miệng gọi...

Kết quả là còn chưa nói ra thì hắn lại nuốt trở vào, quay đi quay lại tại chỗ 3 vòng, cuối cùng hắn vừa nghiến răng vừa dậm chân, nói:

-Gọi ở bên ngoài có thể nàng sẽ không nghe được, nếu không ta gõ cửa trước, chắc chắn nàng có thể nghe thấy. Một khi đã như vậy, ta trực tiếp đi vào bên trong thăm hỏi, chẳng phải tốt hơn sao? Đúng, ta không phải kẻ háo sắc, ta đây quang minh chính đại đến thăm hỏi!

Nghĩ ra một lý do thích hợp để nhìn trộm, Thiên Bồng ở lại, đóng cửa chính của Nguyệt Cung, vui vẻ phấn chấn đi vào Nguyệt Cung.

Khuê phòng của Hằng Nga nằm ở tầng trên cùng, cũng chính là tầng chín.

Thiên Bồng cẩn thận suốt đường đi, không phát ra tiếng động gì, vừa đi vừa tìm cho chính mình một lý do:

-Ta tạo cho nàng một bất ngờ, bỗng nhiên nàng nhìn thấy ta đến thăm hỏi, chắc chắn sẽ rất vui vẻ...

Kết quả là hắn lén lút lên tầng chín, thò đầu vào nhìn, chỉ thấy khuê phòng của Hằng Nga không có đóng cửa hoàn toàn!

Hắn nhìn xuyên qua khe hở, đúng lúc có thể nhìn thấy một cái bồn tắm! Hơi nước bốc lên, rõ ràng là nước vừa mới nấu!

-Nàng… muốn… tắm…

Thiên Bồng chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đầu lưỡi cũng líu lại, nói chuyện không lưu loát, hắn dùng tay che ngực, kích động đến mức mặt đỏ tai hồng, trong lòng nảy sinh một quyết tâm: “Không được, không thể nhìn, đây không phải là việc của quân tử. Nếu như bị phát hiện thì ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch, ta phải xuống lầu! A a a… tại sao chân của ta lại không nghe theo sai khiến, làm sao có thể đi vào trong được chứ?”

Trong lúc miên man suy nghĩ, Thiên Bồng đến gần cửa, nhìn xuyên qua khe hở ở cửa, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của Hằng Nga...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất