Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 198: Con thỏ bảy màu?

Chương 198: Con thỏ bảy màu?

Trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh, ví dụ như:

Hằng Nga nhẹ nhàng cởi y phục, lộ ra thân thể hoàn mỹ không tỳ vết...

Lại ví dụ như nàng đã cởi y phục, cảnh tượng từng bước đi vào thùng tắm.

Thậm chí còn táo bạo hơn nữa, sau khi Hằng Nga nhìn thấy hắn, nàng sẽ quyến rũ hắn vào tắm uyên ương...

Đúng lúc này, một tiếng vang kéo hắn trở về thực tại.

Chỉ thấy Hằng Nga ở trước mắt đưa lưng về phía hắn, sau đó thở dài một tiếng:

-Muốn đi tiểu quá.

Lời nói vô cùng thô bỉ, Thiên Bồng nghe xong cũng sửng sốt, nói thầm trong lòng:

-Hằng Nga cởi mở như thế từ lúc nào? Lời nói bá đạo như vậy? Nhưng ta rất thích, đây mới là bản chất thật!

Hắn lại nhìn vào thì thấy Hằng Nga cầm cái bô qua, sau đó kéo váy lên!

Trái tim của Thiên Bồng đập rất nhanh, tròng mắt mở to, mũi đỏ bừng như bị ứ máu, tựa như cái bàn ủi.

Chỉ thấy chiếc váy bị kéo lên một chút, lộ ra cẳng chân thon dài phía dưới, hướng lên trên… hướng lên trên… hướng lên trên…

-Tinh tế, thon dài, hoàn mỹ!

Trong lòng Thiên Bồng xúc động, đúng lúc này, bỗng nhiên hắn ngây ngẩn cả người:

-Tại sao lại mặc quần len? Ơ… không đúng, hình như là lông chân! Nhiều lông chân vậy sao? Còn nhiều hơn cả ta nữa?

Không đợi Thiên Bồng suy nghĩ nhiều, váy đã kéo lên đến eo, lộ ra bộ vị quan trọng!

Sau đó chỉ thấy Hằng Nga đỡ lấy, huýt sáo:

-Xuỵt...

Ào ào...

-Cái gì?!

Trong nháy mắt Thiên Bồng quên hết mọi thứ, hô lên một tiếng.

Hô lên xong hắn liền hối hận, đang chuẩn bị nhanh chân bỏ trốn, nhưng Hằng Nga đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng của hắn!

Hắn trợn tròn mắt:

Tiêu rồi, chuyện này chắc sẽ bị tố cáo với Ngọc Đế!

Kết quả chỉ thấy Hằng Nghe nhếch mép cười với hắn rồi nói:

-Nhìn cái gì? Vào đây đi, cùng nhau tâm sự… ngươi xem, của ta có lớn hơn ngươi không?

-Ọe...

Khuôn mặt hoàn mỹ, nhưng cái gì ở giữa hạ thân kia?

Sự đối lập và xung đột mạnh mẽ khiến cho Thiên Bồng không chịu đựng được nữa, ọe một tiếng sau đó xoay người bỏ chạy, hắn không đi bằng cầu thang mà trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy ra cổng, lao vào không trung...

Chờ Thiên Bồng chạy đi, Tần Thọ nhoài người trên cửa sổ, nhìn vào không trung, bập bập miệng, vẻ mặt đau lòng nói:

-Cả đời Thỏ gia ta lần đầu tiên giả làm nữ nhân, vậy mà ngươi lại ói ra… ngươi có còn là người không? Khỉ thật! Chắc chắn là tự ti!

Nhưng giờ phút này, Thiên Bồng sắp khóc đến nơi, hắn muốn tạo một bất ngờ cho Hằng Nga, kết quả chính mình lại nhận về một nỗi khiếp sợ!

Tuy rằng hắn biết, Hằng Nga này nhất định có vấn đề! Trên chân có lông trắng, chắc chắn là con thỏ chết tiệt kia!

Nhưng… sau khi nhìn thấy thứ đó, thật là cay mắt!

Đúng lúc này, một vị tiên nữ bay đến trước mặt, đúng là Hằng Nga tiên tử!

Lúc đầu Hằng Nga muốn đi đường vòng, thế nhưng hai người lại chạm mặt nhau, nàng rất hoảng sợ, nàng sợ tên biến thái này lại dính vào lôi kéo làm quen, như vậy thì sẽ rất khó khăn.

Nhưng vì phép lịch sự, Hằng Nga vẫn gật đầu nhẹ, chào hỏi:

-Tiểu tiên bái kiến Thiên Bồng nguyên soái.

Thiên Bồng nghe thấy giọng nói trong mộng quanh quẩn, lập tức mở mắt liền nhìn cô nương xinh đẹp, mỹ nhân lạnh lùng và tuyệt mỹ.

Nhưng ngay sau đó, trong đầu hắn từ từ hiện lên đôi chân có lông trắng, còn có cái cây kia dài hơn con sâu bướm...

-Ọe...

Thiên Bồng không nhịn được nôn ọe, liên tục phất tay nói:

-Xin chào tiên tử, ta còn có việc, đi trước.

Nói xong, Thiên Bồng nhanh chân bỏ chạy, một lúc sau đã không thấy người đâu nữa.

Nghe đồn, Thiên Bồng nguyên soái không biết gặp phải biến cố gì, khiến cho hắn gặp ác mộng trong một tuần, nửa tháng không ăn gì cả, nôn mửa và tiêu chảy liên tục...

-Ngọc Nhi, ta vừa mới gặp tên lưu manh Thiên Bồng kia.

Trong lòng Hằng Nga vẫn còn sợ hãi ôm Tần Thọ nói.

Tần Thọ nói:

-Hắn không quấy rối nàng chứ?

Hằng Nga bĩu môi, soi gương nói:

-Không quấy rối, nhưng thật kỳ lạ, hắn nhìn thấy ta lập tức ói ra… ta xấu xí như vậy sao?

Tần Thọ vừa nghe thấy, đột nhiên trở nên vui vẻ:

-Nàng đương nhiên không xấu, nàng rất xinh đẹp! Phỏng chừng là do dạ dày của hắn không tốt, nàng đừng chấp nhặt hắn làm gì.

Hằng Nga soi gương lại, xác định bản thân vẫn xinh đẹp, lúc này mới vui vẻ cười lên, gọi con thỏ đi ăn cơm chiều.

Ăn cơm xong, Tần Thọ tiếp tục chạm vào quả bóng nước...

Cùng lúc đó, ở Địa Tiên Giới, trong động Khuê Tùng.

Yêu Tam Thiên mặc áo choàng màu đỏ thẫm ngáp một cái, buông chiếc quạt xếp đã nát bét trong tay xuống lắc đầu nói:

-Xem ra việc này không thể cứu vãn được nữa, một khi đã như vậy thì giữ các ngươi lại cũng vô dụng, không bằng thêu một đóa hoa cho các ngươi đi.

Nói xong, Yêu Tam Thiên lại cầm lấy hai chiếc quạt xếp, trên chiếc quạt xếp có hai bóng người, đó là Tam Hoàn động chủ và Khuê Tùng đạo nhân!

Sau đó Yêu Tam Thiên lấy kim thêu ra, đâm xuyên qua...

Tần Thọ đang muốn ăn trộm, kết quả hắn nhìn thấy Tam Hoàn động chủ và Khuê Tùng đạo nhân đồng thời hét lên kinh hãi, sau đó bọn họ bụm ngực nôn ra máu...

Tam Hoàn động chủ giận dữ gào lên:

-Tam Thiên Lục Hồn Chú, là Yêu Tam Thiên!

Khuê Tùng đạo nhân thốt lên:

-Hắn hạ chú cho chúng ta từ khi nào?

-Khó trách hắn chủ động tín nhiệm chúng ta, hắn đây là… a!

Tam Hoàn động chủ còn chưa nói xong, trên ngực đột nhiên mở ra một cái lỗ lớn.

Trước sau thông thấu, máu tươi bắn tung tóe!

Khuê Tùng đạo nhân hét lớn:

-Yêu Tam Thiên ngươi đang làm gì vậy?

Nhưng tất cả đều đã muộn rồi, máu tươi phun ra từ ngực của hắn ta, máu tươi nhuộm đỏ cả quả bóng nước...

Đúng lúc này, bùm một tiếng, quả bóng nước nổ tung, máu tươi dội thẳng vào mặt Tần Thọ!

-Máu...

Tần Thọ vô thức sờ lên vết máu trên mặt, nhìn thấy màu máu trên tay, ánh mắt hồng ngọc ban đầu của Tần Thọ lập tức mờ mịt biến thành màu đỏ máu… ánh mắt đỏ như máu càng lúc càng đỏ, sau đó từ màu đỏ biến thành màu đen!

Đôi mắt kia giống như hai vòng xoáy màu máu, khiến cho người ta liếc mắt nhìn một cái sẽ có một loại ảo giác linh hồn bị hút vào bên trong.

Cùng lúc đó một cơn gió âm u lạnh lẽo thổi qua mắt...

Cả Nguyệt Cung nháy mắt chìm vào im lặng, giống như rơi vào trong động băng.

Hằng Nga đang thêu khăn tay hoảng sợ nhìn ra bên ngoài, nàng lại phát hiện chính mình không nhúc nhích được, toàn thân như rơi vào động băng, tựa như bị đông cứng, bất luận có làm gì đi chăng nữa cũng không thể cử động… một khí tức khủng khiếp từ sâu trong linh hồn trỗi dậy.

-Ngọc Nhi...

Hằng Nga lo sợ trong lòng, điều nàng lo lắng nhất không phải là bản thân mình, mà là lo lắng cho sự an nguy của Tần Thọ.

Cùng lúc đó, Ngô Cương đang đốn cây hoa quế vương bỗng nhiên buông rìu xuống, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Cung, nhíu mày nói:

-Con thỏ này đúng là không để cho người ta bớt lo được mà!

Nói xong, Ngô Cương đi vài bước đã đến bên ngoài Nguyệt Cung, toàn bộ quá trình không thi triển một chút pháp lực nào, như thể chỉ dựa vào thân thể thành thạo để đi, đơn giản giống như một người bình thường đi đường mà thôi… đi từng bước và xuất hiện trước mặt Tần Thọ!

-Con thỏ bảy màu sao? Mỗi ngày một màu?

Ngô Cương nhìn con thỏ Tần Thọ trước mắt biến thành màu đỏ như máu, lắc đầu nói thầm.

Đúng lúc này, màu máu trong mắt Tần Thọ đã bắt đầu giảm bớt...

Ngô Cương vừa nhìn thấy, trong mắt lóe lên một tia ngưng trọng, không hề tranh cãi, giơ tay lên tát một cái!

Bốp!

Phù phù!

Tần Thọ lại bị đánh bất tỉnh...

Sau đó màu máu trên người Tần Thọ bắt đầu rút xuống giống như thủy triều, không bao lâu lại trở về thành một con thỏ béo lông trắng, nằm ở đó ngủ thiếp đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất