Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 199: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Chương 199: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Gần như cùng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền đến.

Ngô Cương nhướng mày, nhỏ giọng nói:

-Nữ nhân này chỉ dùng thời gian một hơi thở đã khôi phục từ trong cơn gió đáng sợ đó? Thật không thể tin được… nàng ta còn là tiên nhân nhất tinh nữa chứ.

Trong lúc đang nói, Ngô Cương đã quay người, nhấc chân chạy mất dạng.

Cửa mở ra rồi, Hằng Nga không thèm nhìn đến Ngô Cương mà chỉ nhìn Tần Thọ đang quỳ rạp trên mặt đất, cái mông vênh cao, run rẩy.

Tâm trí Hằng Nga run lên, nhanh chóng chạy tới bên cạnh, lo lắng kêu lên:

-Ngọc Nhi, Ngọc Nhi, em không sao chứ?

Kết quả con thỏ không hề có động tĩnh gì, cái đuôi nhỏ ở đó vẫn rung rung như cũ… trong không khí còn có một tiếng ngáy khò khò rất nhỏ.

Hằng Nga lật con thỏ lại nhìn, thấy con thỏ này đang ngủ chảy nước miếng giàn giụa, không biết là trong mơ thấy đồ ăn gì ngon nữa.

-Phù… không sao là tốt rồi. Vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lạnh đến mức rét run cả người thế?

Sự nghi ngờ và lo lắng hiện rõ trên gương mặt của Hằng Nga, nàng chưa bao giờ cảm thấy hơi thở kỳ lạ đến vậy, toàn thân lạnh ngắt, máu dường như đông lại, tuy chỉ mất khả năng cử động trong một thời gian ngắn nhưng điều đó vẫn khiến lòng nàng căng thẳng.

Hằng Nga vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ về vấn đề đó, trong tiềm thức muốn tìm thứ gì đó để nắm lấy, nàng nhìn xung quanh, mắt sáng lên… còn cái gì chơi vui hơn cái đuôi ngắn ngủn này chứ?

Vì vậy, dưới bàn tay vuốt ve của Hằng Nga, Tần Thọ chỉ cảm thấy trong cơ thể có một luồng điện chạy loạn trong cơ thể, trong mơ hắn thấy mình biến trở về hình người, được một đám mỹ nữ ôm lấy, hắn sung sướng cười ha ha… kết quả mới cười chưa được ba tiếng đã tỉnh lại rồi.

-Ngọc Nhi, em tỉnh rồi sao? - Hằng Nga vui mừng hỏi.

Gương mặt Tần Thọ mờ mịt, dụi dụi mắt, nhìn tình cảnh hiện tại rồi nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, sau đó òa một tiếng rúc vào ngực Hằng Nga ấm ức khóc:

-Sao ta đã tỉnh lại rồi? Hu hu hu...

Tiếng khóc ấy thật xót xa cho người nghe đau lòng đến rơi lệ...

Chẳng qua nếu như lôi đầu con thỏ từ trong ngực Hằng Nga ra thì sẽ phát hiện, cái thứ này chỉ làm bộ làm tịch chứ thực ra đâu có khóc, lại còn chép miệng, giống như đang thưởng thức một hương vị nào đó...

Đồng thời tay Tần Thọ còn sờ soạng, lẩm bẩm:

-Quả nhiên cảm giác chân thật vẫn thích hơn một chút...

-Ngọc Nhi, em nói gì đây? - Hằng Nga hỏi.

Tần Thọ nói:

-Không nói gì cả… ôi… sao nàng lại tới đây? Lúc nãy ta làm sao vậy?

Đầu óc Tần Thọ tỉnh táo hơn một chút, lập tức hoàn hồn, sau đó chợt nhớ tới cái chết của Tam Hoàn động chủ và Khuê Tùng đạo nhân, cùng chuyện quả bóng nước nổ tung ra… Hắn vô thức sờ lên mặt mình, nhổ một sợi lông nhìn thử, rất sạch sẽ, không dính máu...

-Chẳng lẽ là chỉ là mơ thôi?

Tần Thọ nói thầm, đồng thời nhảy ra khỏi cái ôm của Hằng Nga, tìm kiếm trong phòng nửa ngày cũng không nhìn thấy bóng nước, nhưng lại thấy trên mặt đất có một vũng nước đọng...

Trái tim Tần Thọ co lại, hắn biết chuyện đó hẳn là không phải mơ!

Đồng thời xoa xoa cái gáy, hình như có hơi đau nhức...

Cảm giác này không khác lắm với trải nghiệm lần trước hắn thấy con tôm hùm đất Tứ Hải Ma Lạt khiêu chiến con trâu.

Đến khi tỉnh lại cái cổ rất đau… lúc đó còn tưởng rằng ngủ bị sái cổ.

Hiện tại xem ra sự tình không đơn giản như vậy...

Lần trước tỉnh lại là Ngô Cương, lần này tỉnh lại là Hằng Nga… nhưng người thông minh như hắn lập tức nghĩ đến chuyện này có thể có quan hệ hệ với Ngô Cương.

Đồng thời, Tần Thọ cũng vô cùng đau lòng, hắn vất vả cực nhọc tìm đến mấy ngày, trộm một đống kỹ năng rác rưởi không cần thiết, vất vả lắm mới nhìn thấy ánh sáng, thế nhưng hai người này cứ thế mà chết rồi!

Chết một cách không thể hiểu được, thậm chí còn có chút quỷ dị!

Ngay cả thi thể cũng không thấy đâu, kết quả này tương đương với việc phá vỡ tất cả thành quả của hắn trong mấy ngày nay!

Càng làm cho hắn phẫn nộ chính là, hắn không dễ dàng gì mới có cơ hội giành được công pháp tu luyện, cuối cùng thì sao? Mất mẹ nó rồi!

Loại cảm giác miếng thịt lên đến miệng rồi còn rơi mất làm cho Tần Thọ muốn phát điên lên được...

Kéo kéo cái tai to, Tần Thọ bẹp bẹp miệng nói:

-Ta không tin là thỏ gia ta không thể tìm được một cái công pháp tu luyện!

-Ngọc Nhi, em nói công pháp gì cơ? - Hằng Nga tò mò hỏi.

Tần Thọ nói:

-Công pháp tu luyện đó...

Hằng Nga nói:

-Ta biết một cái, em có muốn học hay không?

-Nàng biết ư? - Tần Thọ ngạc nhiên.

Hằng Nga ngốc nghếch dễ thương trả lời:

-Đúng vậy, Bách Hoa tỷ tỷ dạy ta một môn Hoa Ngữ Quyết, dùng để tu luyện. Em muốn học ư?

Tần Thọ nghe thế, nhất thời mừng rỡ:

-Ha ha… thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy; đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, học chứ, đương nhiên là muốn học!

Hằng Nga gật đầu nói:

-Vậy thì tốt, ta sẽ dạy em. Bách Hoa tỷ tỷ từng nói, Hoa Ngữ Quyết được tu luyện tới bậc cao thâm, có thể thao túng thời kỳ nở hoa, còn có thể tự mình ngưng tụ hương hoa...

-Chờ một chút? Loại công pháp này khi được tu luyện tới bậc cao thâm, có thể thao túng thời kỳ nở hoa? Sau đó khiến cho bản thân tự phát ra mùi hương?

Hằng Nga gật đầu nói:

-Đúng vậy, làm sao vậy?

Tần Thọ nhếch miệng một cái, nói:

-Quên đi, thỏ gia ta oai hùng bất phàm thế này, không muốn biến thành loại tiểu sinh nữ tính. Công pháp này không phù hợp với ta...

Hằng Nga hé miệng cười nói:

-Tùy em, nếu như em muốn học, lúc nào ta cũng có thể dạy em.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Được… vậy thì, ta ra ngoài đi dạo trước đây.

-Được rồi, nhớ trở về sớm một chút. - Hằng Nga dặn dò nói.

Tần Thọ gật đầu, sau đó ra khỏi Nguyệt Cung, thẳng tiến đến chỗ Ngô Cương.

-Không biết mà!

Ngô Cương nhìn con thỏ đang trợn trừng mắt trước mặt, thẳng thắn lắc đầu đáp.

-Ngươi thật sự không biết vì sao ta lại hôn mê? - Tần Thọ híp mắt hỏi.

Ngô Cương không hề chớp mắt nói:

-Lần trước ngươi từ trên trời rơi xuống, ta tình cờ nhặt được. Có quỷ mới biết được lần này sao ngươi lại ngất xỉu...

Tần Thọ không tin, nhìn chằm chằm Ngô Cương, Ngô Cương mặt không đỏ tim không đập, để mặc cho Tần Thọ nhìn.

Nhìn cả nửa ngày Tần Thọ cũng không phân biệt được Ngô Cương có nói dối hay không, chỉ có thể chép chép miệng nói:

-Thôi bỏ đi, có phải ngươi làm hay không cũng không còn quan trọng nữa. Hiện giờ ta muốn làm rõ vấn đề tại sao ta lại ngất đi? Còn nữa, rốt cuộc là con lừa lông gà do con rùa mọc sừng nào đẻ ra đã đánh ta những hai lần! Đến giờ cổ ta vẫn còn đau...

Ngô Cương nghe mấy lời này, sắc mặt liền đen sì...

Tần Thọ nói:

-Tiểu Cương, ngươi làm sao vậy? Yên tâm, ta không mắng ngươi, ta đang mắng cái con lừa dám đánh ngất ta kia.

Ngô Cương vội ho một tiếng nói:

-Mắng chửi người là không đúng đâu.

-Đúng vậy, cho nên ta mới mắng con lừa. - Tần Thọ nghiêm túc gật đầu nói.

Ngô Cương:

-...

Tần Thọ nói:

-Ta phải phải tra cho kỹ càng, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra, nếu không cứ tiếp tục như thế này, trong lòng thỏ gia ta không yên tâm. Trước tiên, lần thứ nhất là Ngưu Đại Lực đập nát một con rùa đá, rồi một tảng đá rơi xuống trước mặt ta, hình như trên tảng đá kia có dính máu, sau đó thì ta không nhớ được gì nữa cả.

Lúc này đây Tam Hoàn động chủ và Khuê Tùng đạo nhân đột nhiên nổ tung chết bất đắc kỳ tử, bóng nước bị cấm chế cũng nổ theo, máu văng lên mặt ta, ta đưa tay chùi xuống nhìn nhìn, sau đó thì chẳng biết cái gì nữa...

Hai chuyện này thoạt nhìn thì không liên quan gì đến nhau, nhưng đều chết người… chẳng lẽ là ta không nhìn được người chết?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất