Chương 200: OL
Ngô Cương không nói gì.
Tần Thọ tiếp tục phân tích:
-Ngoài người chết ra, chỉ có máu mà thôi. Ta lấy chút máu thử xem…
Nói xong, Tần Thọ liền lấy ra một con dao nhỏ, nói với Ngô Cương:
-Cương Cương ngươi qua đây một chút đi.
Sắc mặt của Ngô Cương tối sầm lại:
-Làm gì?
Tần Thọ trách móc:
-Ta cắt một cái, yên tâm chỉ lấy một chút máu mà thôi, không đau đâu.
-…
Ngô Cương không còn gì để nói,
-Không đau, sao ngươi không tự cắt mình ấy?
Tần Thọ nói:
-Ta sợ đau…
Ngô Cương:
-Vậy ngươi còn nói là không đau?
Tần Thọ thẳng thắn nói:
-Ta nói đó là ta cắt tay ngươi, ta không đau… gọi tắt là không đau.
Ngô Cương:
-Cút!
Tần Thọ:
-Đừng vô tình như vậy mà.
Ngô Cương:
-Biến nhanh đi!
Tần Thọ cố nài nỉ:
-Đừng giận mà, hay là chúng ta đổi cách khác? Máu thì thôi đi, ngươi xem chuyện những người chết này…
-Cút!
Ngô Cương nhấc chân đạp một cái!
Tần Thọ vèo một cái biến mất giữa bầu trời bao la…
Nhưng, không lâu sau, bụi cỏ dột nhiên rung động, một con thỏ trong miệng đầy cỏ vừa ăn vừa cười ha ha chạy về.
Tần Thọ nói:
-Thật là, tên mãng phu nhà ngươi không biết yêu động vật chút nào, không có lương tâm, độc thân là đáng đời!
Ngô Cương:…
Tần Thọ nói:
-Bỏ đi, nếu như ngươi đã không muốn mất máu, cũng không muốn chết, ta chỉ có thể tự nghĩ cách mà thôi.
Nói rồi, Tần Thọ móc mấy con gà và vịt từ trong Hắc Ma Thần Hạp ra, sau đó tùy ý tìm một con trông thuận mắt nhất lấy máu…
Ngô Cương ở bên cạnh quan sát, cũng không quản.
Tần Thọ trừng to mắt nhìn.
Kết quả máu tươi chảy ra, Tần Thọ cũng dùng tay sờ, lại không có chút phản ứng nào, ngẩng đầu nhìn Ngô Cương nói:
-Chuyện gì đây?
Ngô Cương nói:
-Không biết.
Tần Thọ lẩm bẩm nói:Lẽ nào không phải nguyên nhân là do máu? Vậy nguyên nhân chắc là do nìn thấy người chết rồi… tìm thời cơ đi nghe ngóng xem, xem nhà ai có người chết, ta đi xem xem… coi như là chịu tang sớm.
Ngô Cương:
-…
Tần Thọ khoát khoát tay, vứt lại một con gấu chó to nói:
-Ăn từ từ nhé, ta về đây, ôi… đường đời chậm rãi…
Ngô Cương:
-…
Nếu như trí nhớ của bản thân đã không thể nhớ những chuyện nhỏ nhặt, cũng không tìm thấy nguyên nhân, trong thời gian ngắn cũng không tìm thấy người chết, Tần Thọ cũng chỉ có thể tạm thời buông bỏ. Nếu không, hắn cũng không thể tự mình đi tìm người chết kia? Mặc dù Tần Thọ có năng lực, nhưng vẫn không có dã tâm giết người vô số đó…
Về đến Nguyệt Cung, không thể tu luyện, cũng không trộm nữa, hắn dứt khoát ngồi thẫn thờ ở trong vườn.
Đúng vào lúc này, nhìn thấy tấm lụa mỏng bay ra từ khuê phòng của Hằng Nga…
Mắt Tần Thọ bỗng sáng lên, giơ tay che miệng mình, nói:
-Sao lại có thể quên chuyện này chứ! Nếu đã không có chuyện gì làm, vậy thì may quần áo thôi!
Ngay sau đó, Tần Thọ chạy ra ngoài, đào môt đống đất lớn mang về, sau đó khai triển thuật điểm đá thành vàng, biến chỗ đất đó thành những loại vải vóc khác nhau…
Dựa trên hình dáng trong trí nhớ, hắn bắt đầu luyện ra những bộ trang phục hiện đại..
…
Cùng lúc đó, trong động Khuê Tùng ở Địa Tiên Giới.
Yêu Tam Thiên mặc một bộ quần áo đỏ ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên cao, đợi rất lâu, nhìn thấy trên Nguyệt Cung sáng lên cũng không có động tĩnh nào, bất đắc dĩ ngáp một cái nói:
-Ôi… hai tên ngốc này đến giá trị lợi dụng của một kẻ phế vật cũng không có là sao?
Thiên Đình không nhiễm máu, làm sao có thể rơi xuống hồng trần? Một thế cục tốt như vậy, rốt cuộc là ai đang quấy nhiễu làm càn?
Lại thở dài, Yêu Tam Thiên lấy ra một tờ giấy, bên trên viết:
-Thất bại!
Sau đó chữ ở trên giấy liền biến mất…
Không lâu sau, trên tờ giấy lại có thêm một hàng chữ:
-Không sao.
Yêu Tam Thiên cười:
-Không bị mắng, xem ra không tính là làm không công… ha ha.
Nói xong, Yêu Tam Thiên đứng lên, giẫm lên Thạch Liên Hoa bay vào không trung.
…
Lúc này, Tần Thọ không hề biết Địa Tiên Giới xảy ra chuyện gì…, hắn đang tập trung tinh thần nghiên cứu xem làm sao để làm quần áo.
Nhưng, rất nhanh hắn đã phát hiện ra, kiểu dáng quần áo hắn có thể nhớ, nhưng để may được quần áo, dường như lại thiếu kích cỡ!
Có điều Tần Thọ nghĩ kỹ, nằm ở trong sơn cốc nhiều lần vậy rồi, ngủ trên đùi cũng không ít… cộng thêm mấy tài nguyên duyệt nữ của kiếp trước, giương móng vuốt ra lại khoa tay múa chân một lúc lâu, cuối cùng cũng có chút thành quả.
Theo tính toán của hắn, một chiếc váy dài tây trang OL công sở xinh đẹp đã được làm ra, bên trong còn kèm theo một chiếc sơ mi trắng.
Thật ra Tần Thọ muốn phối hợp với váy ngắn, có điều sợ Hằng Nga ngại ngùng, sẽ không mặc.
Lần đầu tiên tặng quần áo, vẫn nên bảo thủ một chút, còn về váy ngắn?
Từ từ… Tần Thọ tin, không có chuyện gì là không thể dùng thời gian để giải quyết.
Nếu như có, vậy thì dài thêm một chút là được!
Tần Thọ cầm thành phẩm lên ngắm nghía, toét miệng cười, sau đó, cầm bộ quần áo giống như bảo vật, vui vẻ đi lên lầu, vừa chạy vừa nói:
-Nha đầu ngốc, quần áo may xong rồi, có muốn thử không? Không ai trả lời, chính là đồng ý sao? Vậy thì thử xem sao!
Tần Thọ nhanh như một cơn gió xông vào khuê phòng của Hằng Nga, vài phút sau, vẻ mặt chán nản bị Hằng Nga xách tay ném ra ngoài.
Xoảng!
Cửa đóng lại, Tần Thọ đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn tay nắm cửa, mấp máy môi, gọi:
-Không cần như vậy chứ? Chỉ là thay bộ quần áo thôi mà, ta bảo đảm không xem nữa là được chứ gì.
-Mơ đi.
Bên trong phòng truyền ra giọng nói của Hằng Nga.
Tần Thọ nói:
-Nàng phải tin ta, nhân phẩm của ta vô cùng tốt.
-Hừ!
Hằng Nga vốn không mắc câu.
Tần Thọ không từ bỏ đứng ở ngoài cửa nói một tràng, kết quả Hằng Nga không để ý đến hắn, ngược lại trong phòng truyền ra âm thanh sột xoạt thay quần áo, cùng với âm thanh của Hằng Nga đang nhảy trong phòng, dường như không quen mặc những bộ quần áo thế này, lại dường như là đang nghiên cứu cách mặc cụ thể.
Tần Thọ cảm thán nói:
-Nha đầu ngốc, nếu như nàng không biết mặc, ta dạy nàng có được không? Ta nói với nàng, ta là một lão sư tốt đó, nằm trong top ba học trò tốt nghiệp của Văn Khúc Cung đó, không chỉ giỏi chuyện học hành, thậm chí giỏi về truyền đạt kiến thức. Nàng mở cửa ra đi, ta cầm tay chỉ dạy nàng cách mặc quần áo, thế nào?
-Mơ đi! - Hằng Nga quyết đoán từ chối.
Thêm vài phút trôi qua, cửa phòng mở ra, lại không nhìn thấy Hằng Nga đi ra.
Tần Thọ nói:
-Nha đầu ngốc, cửa mở rồi, không phải ta mở đâu đó… ta vào nhé!
-Ta mở đó, em vào đi, nhìn đi… đẹp không?
Hằng Nga mang theo vài phần lo lắng, âm thanh ngượng ngùng truyền đến.
Tần Thọ vừa nghe thấy, chân ngắn lập tức biến thành Phong Hỏa Luân, vèo một cái xông vào trong, giống như là sợ chậm một giây thôi sẽ không được nhìn thấy nữa.
Đi vào trong phòng, Tần Thọ liền ngây ngốc ở chỗ cũ!
Chỉ thấy Hằng Nga cẩn trọng đứng ở đó, mặc bộ âu phục thẳng thớm, áo sơ mi trắng hoàn mĩ làm nổi bật lên đường cong chữ S hoàn hảo của Hằng Nga, ba vòng kiêu ngạo, lại nhìn gương mặt kia, xinh đẹp yêu kiều, lại đáng yêu, đẹp đến mức có thể miểu sát tất cả những người phụ nữ trong mắt của Tần Thọ!
Có diều, sau khi Tần Thọ hoàn hồn, vẫn lắc lắc đầu.
Hằng Nga ngẩn ra, có chút thất vọng nói:
-Không đẹp à?
Tần Thọ nói:
-Không phải, vô cùng đẹp, có điều vẫn còn thiếu chút nữa mới gọi là hoàn mỹ.
-Còn thiếu gì nữa? - Hằng Nga hỏi.
PS: Bé muội vẫn dịch rất chăm chỉ, ai còn kim phiếu thì đẩy vào bộ này gấp