Chương 203: Ngọc Anh Đường
Không chỉ hắn, những thiên binh kia cũng đều bày ra bộ dáng mình tự cho là uy vũ nhất, đẹp trai nhất, hoàn mỹ nhất trong cuộc đời.
Nếu Ngọc Đế thấy được, đoán chừng chắc chắn sẽ đem tất cả bọn hắn sung quân đến biên cương, khi hắn kiểm duyệt, những tôn tử này cũng chưa từng có tinh thần như vậy!
Hằng Nga vô cùng ngạc nhiên nhìn những người trước mắt, phảng phất đột nhiên bị đánh đổ máu, mỗi một thiên binh thiên tướng hận không thể giương đầu lên trên trời, có chút không được tự nhiên hỏi Tần Thọ:
-Bọn họ bị làm sao vậy?
Tần Thọ lườm bọn người Ma Lễ Hồng một chút, dùng giọng nói từ tính, cảm thán nói:
-Mùa xuân đến, nhóm động vật nhỏ lại đến mùa động tình… nàng nhìn con heo kia, nàng nhìn con gà kia, nàng nhìn tên ngu xuẩn kia, đều giương đầu cao lên, hấp dẫn lực chú ý người khác phái…
Đám người Ma Lễ Hồng mặt dày nhất thời đỏ bừng, theo bản năng cúi đầu...
Tần Thọ tiếp tục nói:
-Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy thỏ gia ta anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, phong lưu phóng khoáng, uy vũ bất phàm, lược bớt năm vạn đồng loại chải chuốt trang điểm, thì bọn hắn tự ti, cúi thấp đầu theo bản năng. Có đôi khi, ta cũng không muốn đả kích bọn hắn, nhưng mà… không biết làm sao… Cha mẹ bọn hắn vì ngăn cản bọn hắn yêu sớm, thế là cho bọn hắn bộ dạng bị thịt như thế, cái này có thể trách ai được? Ài…
Bọn người Ma Lễ Hồng đỏ ngầu cả mắt, nếu như không phải không thể trêu vào, hiện tại Ma Lễ Hồng thật muốn đem con thỏ này lột da xuống nấu!
Nhưng mà sau khi Hằng Nga nghe mấy câu này, khuôn mặt xinh đẹp không thể nhịn được, phì cười ra tiếng.
Tiếng cười kia, giống như băng tuyết tan rã, mặt trời xán lạn chiếu khắp nơi, trong nháy mắt làm cho một đám người trước mắt lần nữa nhìn ngây người...
Một khắc trước là nữ thần băng tuyết, một khắc sau là thiếu nữ mặt trời, chênh lệch lớn, giống như biến thành người khác, duy nhất không thay đổi chính là vẻ đẹp ngạt thở kia, còn có bởi vì nụ cười kia mà hô hấp tăng lên, nút thắt càng thắt chặt y phục hơn...
Oán khí trong lòng đám người Ma Lễ Hồng lập tức tản đi, hơn nữa mỗi một người mở to hai mắt nhìn, thầm hét to trong lòng:
“Dùng sức, dùng sức… dùng sức! Kéo căng mở ra! Chỉ thiếu một chút nữa! Loại y phục rách nát gì thế này, sao chất lượng lại tốt như vậy? Sao không mở ra?”
“Không đúng, hình như có một khe hở mở sắp được mở ra!”
Có người truyền âm nói nhỏ.
Ma Lễ Hồng cũng không thể bình tĩnh, nhưng mà làm một thần tiên, hắn có tôn nghiêm của mình, nhìn chằm chằm ngực nữ tiên người ta, bộ dáng kia giống kiểu gì? Còn ra thể thống gì nữa? Quá mất mặt!
Thế là, Ma Lễ Hồng cố gắng ngửa đầu nhìn trời, lại liều mạng híp mắt nhỏ, dùng sức nghiêng mắt nhìn qua, phảng phất như thể không ai có thể nhìn ra.
Quả nhiên, y phục bị hô hấp kịch liệt kia xung kích sắp gạt mở một khe hở, mặc dù coi như mở cũng không thấy được gì, nhưng mà như vậy phảng phất như có ma lực, bọn hắn chính là muốn nhìn...
Mắt thấy trong nháy mắt sắp gạt mở, một cái đầu thỏ với bộ lông trắng mượt xuất hiện ở trước ngực Hằng Nga, nhếch miệng cười nói với bọn hắn:
-Nhìn cái gì?
“Chết tiệt!”
Tất cả mọi người đồng thời tức giận mắng ở trong lòng!
Chênh lệch to lớn kia, phảng phất giống như quỷ chết đói mấy ngày, đột nhiên thấy đồ ăn ngon, đang muốn ngoạm ăn, đồ ăn lại bị heo ăn mất!
Nhưng mà cái này còn chưa xong, chỉ thấy con thỏ này quay người lại, hét lớn:
-Ai nha, có côn trùng, ta giúp ngươi bắt!
Sau đó đâm đầu vào trong khe núi...
Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người phảng phất nghe thấy một tiếng sét đùng đoàng vang lên trong đầu, tim cũng vỡ nát...
Nhìn con thỏ chết tiệt kia đâm vào khe núi, từng cái tròng mắt đều đỏ...
Thẳng đến khi Hằng Nga giật con thỏ xuống, ngượng ngùng cười với bọn hắn, biến mất sau Nam Thiên Môn...
Tất cả mọi người cũng không nhịn được nữa, từng tiếng mắng chửi vang vọng Nam Thiên Môn...
-Mẹ kiếp con thỏ chết tiệt!
Dưới cơn nóng giận một thiên binh, đưa trường thương trong tay nện trên mặt đất.
Những người khác học theo, nhao nhao phát tiết lửa giận trong lòng.
-Tên khốn kiếp, tên khốn kiếp! Ngăn cản ánh mắt chúng ta thì thôi đi, hắn còn tham ăn của chúng ta!
-Có thể nhẫn không thể nhục, khinh người quá đáng!
-Mẹ kiếp, cả đời ta sống còn không bằng một con thỏ!
...
Ma Lễ Hồng cũng không có ngăn cản, mà yên lặng móc ra một con rối hình con thỏ, trên đó viết hai chữ Tần Thọ, thản nhiên nói:
-May mắn ta đã sớm chuẩn bị!
Sau đó Ma Lễ Hồng ném con rối xuống đất, hét lớn một tiếng:
-Ta giẫm chết ngươi con thỏ chết tiệt!
Sau đó Ma Lễ Hồng đạp thùng thùng thùng...
Cùng lúc đó, một số tiên nhân qua lại Nam Thiên Môn, vừa vặn thấy cảnh này, mỗi một người bị dọa đến không dám nói chuyện, đi đường vòng.
Đồng thời, một tin đồn khuếch tán ra, tướng Ma Lễ Hồng trông coi Nam Thiên Môn điên rồi, điên cuồng công kích một con rối hình con thỏ. Có người cho rằng, Ma Lễ Hồng sinh ra ảo giác, cho rằng con thỏ kia tiến đánh Nam Thiên Môn, lúc này mới hăng hái phản kích. Nhưng mà bất kể nói thế nào, tin tức đầu óc Ma Lễ Hồng có bệnh càng ngày càng lan rộng...
Sau khi Ma Lễ Hồng biết.
Xin nghỉ phép một tháng, trong phủ của hắn ngày ngày truyền ra âm thanh nện đánh đinh đang, còn có từng tiếng giận mắng:
-Đánh chết con thỏ chết tiệt nhà ngươi!
...
Ngoại trừ Nam Thiên Môn, đoạn đường Hằng Nga đi qua, cơ hồ người gặp người nhìn, hoa gặp hoa ngốc… quả thực hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn lại, Hằng Nga thấy vậy cũng vụng trộm vui mừng.
Tần Thọ tự nhiên là thoải mái hơn, mọi người tán thành làm cho Hằng Nga rất vui vẻ, thế là hắn rốt cục lần nữa bị Hằng Nga ôm vào trong lòng, thoải mái hưởng thụ lấy vô số ánh mắt ước ao ghen tị của người khác, sảng khoái...
Nơi học tập của Hằng Nga, tên là Ngọc Anh Đường, là một trong nhiều tòa cung điện trên Thiên Đình.
Cụ thể là nơi nào, từ sau khi Tần Thọ tiến vào dãy cung điện trong Thiên Đình đã triệt để đã mất đi phương hướng, bị các loại pho tượng tinh mỹ, hoa cỏ cây cối xinh đẹp trước mắt làm hoa mắt thần mê.
Nhất là khi đến Ngọc Anh Đường, ánh mắt Tần Thọ càng vươn thẳng...
Chỉ thấy Ngọc Anh Đường này cũng không biết lớn bao nhiêu, dù sao từ cổng nhìn vào bên trong, hắn không thấy được một nam nhân!
Thị vệ giữ cổng chính là nữ thị vệ, bên trong tốp năm tốp ba đều là các tiên tử, mỗi một người oanh oanh yến yến, giữa tiếng cười nói hoan hô, làm cho Tần Thọ hiểu rõ một câu thành ngữ — Mỹ nữ như mây!
Ở Thiên Đình, nữ tiên nhân thông thường, ngoại trừ một số ít không để ý đến dung mạo, mặc cho mình già đi. Các tiên tử còn lại, trong quá trình tu hành, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ hơi điều chỉnh dung mạo của mình...
Nói trắng ra là, tu tiên tương đương phẫu thuật thẩm mỹ cao cấp không có tác dụng phụ!
Cho nên các tiên tử ở bên trong, chỉ cần yêu cái đẹp, liền không có xấu!
Thậm chí, có tiên tử, trực tiếp lấy người khác làm mẫu, sửa chữa dung mạo...
Nhưng mà phẫu thuật thẩm mỹ cũng có kỹ thuật cao thấp, cũng sẽ bởi vì thẩm mỹ khác biệt mà không giống nhau, ngược lại cũng không đến mức nhìn thoáng qua mặt đều đỏ, ngớ ngẩn không phân biệt được ai là ai.
Bởi vậy, ngắm nhìn đẹp xấu giữa các tiên nhân, dung mạo tất nhiên quan trọng, còn sẽ tập trung thần vận dưới da, thấp hơn so với thần vận một cấp độ chính là khí chất. Khí chất khác biệt có thể ảnh hưởng đẹp xấu của một người, vậy thì thần vận còn hơn thế nữa.