Chương 202: Đánh vào thị giác
-Có quỷ mới tin em.
-Cái gì gọi là có quỷ mới tin ta, trên thế giới này vốn có quỷ… khụ khụ, hơn nửa đêm, chúng ta không nói chuyện ma quỷ, chúng ta vẫn là nói áo ngực này đi...
Thế là, Tần Thọ moi ruột gan đem chỗ tốt của áo ngực nói một lần, cái gì mà để bộ ngực càng thêm thẳng đứng hơn, cái gì mà dẻo dai, cái gì mà phòng ngừa lộ hàng, đảm bảo sau cùng vân vân… đều nói hết một lần, một hơi nói đến sau nửa đêm…
Tần Thọ còn muốn nói điều gì, lại lờ mờ nghe được trong phòng truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của Hằng Nga, hiển nhiên là nàng đã ngủ thiếp đi.
Tần Thọ bất đắc dĩ, thở dài, ngồi tại cửa ra vào, dựa vào cửa, hai mắt vừa nhắm, cũng ngủ thiếp đi.
Đang lúc Tần Thọ có giấc ngủ ngọt ngào, cửa phòng từ từ mở ra, một bàn tay trắng noãn đưa ra ngoài, sau đó thận trọng lấy áo ngực con thỏ mang theo trên đầu xuống, sau đó lại cầm tấm thảm nhỏ đắp cho Tần Thọ, cuối cùng cửa phòng chậm rãi đóng lại...
A… ha ha...
Buổi sáng, Tần Thọ ngáp một cái, dụi dụi con mắt, nhìn tấm thảm, đắc ý nở nụ cười:
-Vẫn là muội tử nhà ta tốt với ta, ha ha… ai… ai?! Ai!! Bịt mắt ta đâu?
Tần Thọ chà sát mấy lần, xoay vòng tại chỗ, tấm thảm trong tay run lên không thấy bịt mắt.
Tần Thọ theo bản năng sờ sờ lồng ngực của mình, không có gì...
-Có kẻ trộm! - Tần Thọ theo bản năng kêu lên.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Tần Thọ quay đầu nhìn lại, con mắt lập tức trừng to, sau đó một nhếch miệng, cười...
-Ngọc Nhi, nhìn cái gì vậy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Hằng Nga đỏ bừng trừng mắt liếc Tần Thọ.
Tần Thọ chép chép miệng, hỏi:
-Không nhìn gì, nhìn kẻ trộm nhỏ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hằng Nga càng đỏ hơn, trừng Tần Thọ một cái nói:
-Nói bậy bạ gì đó…
Lúc này Tần Thọ thấy vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức nứt toác, vô cùng chân chó nói:
-Đúng, không thể nói bậy. Vậy… chúng ta nói chủ đề đứng đắn một chút, độ lớn nhỏ phù hợp không? Nàng biết, không tự tay đo đạc đỉnh núi, chỉ dựa vào nhìn, sẽ có sai lệch. Kỳ thật ta làm việc rất nghiêm cẩn, nếu không, ta đo đạc lại nhé?
Bốp!
Một bàn tay của Hằng Nga đập vào trên trán hắn, đánh đến nỗi cái tai lệch ra, cáu giận nói:
-Nói hươu nói vượn!
Tần Thọ thấy dáng vẻ thẹn thùng tới mang tai của Hằng Nga, không che giấu chút nào cười tươi như hoa, chuyện gì thú vị bằng việc đùa giỡn muội tử chứ? Đáp án là:
Không có!
-Được thôi, nàng đã không nói, vậy chúng ta đi ăn cơm đi. Dù sao, cái này… ừm, nói văn minh một chút, chính là áo ngực. Nếu áo ngực lớn, tác dụng không lớn. Quá nhỏ, thứ nhất mặc vào không thoải mái, thứ hai không có lợi cho thân thể khỏe mạnh, thứ ba còn dễ dàng biến dạng… nàng hiểu chứ, ta nói không phải là áo ngực biến dạng.
Tần Thọ một đường lắm lời nói.
Mặc dù dáng vẻ Hằng Nga giả bộ không nghe, nhưng mà sau khi nghe thấy sẽ biến dạng, lông mày nhíu lại.
Ăn sáng xong, Hằng Nga chuẩn bị đi Thiên Đình, trước khi đi, Hằng Nga bỗng nhiên quay đầu hướng về phía Tần Thọ nói:
-Hơi chật, có thể rộng một chút...
-Nàng nói cái gì?
Tần Thọ sững sờ, theo bản năng hỏi.
-Không nghe thấy thì thôi!
Hằng Nga đỏ bừng mặt, quay người bay lên không...
Tần Thọ nhìn bóng lưng Hằng Nga, ngao ô một tiếng liền kêu lên:
-Ông trời ơi, khó trách núi cao như vậy… 36D! Hoàn mỹ! Không lớn không nhỏ, có đỉnh núi, có khe sâu… trọng điểm, đó là nữ nhân của ông đây! Ha ha…
Sau khi Tần Thọ cười xong, vỗ trán mình nói:
-Không đúng, nha đầu ngốc mặc bộ đồ OL ra ngoài, bé ngoan của ta, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
-Ta đi theo xem xem...
Tần Thọ thật sự có chút không yên lòng, bay lên không trung, đuổi theo.
Nửa đường đuổi kịp Hằng Nga, hắn đưa tay ra ôm...
Hằng Nga liếc qua ánh mắt gian xảo của con thỏ, mỉm cười, không ôm hắn, xách lỗ tai thỏ của hắn, giống như túi xách cầm tay hình con thỏ, cứ như vậy mang theo đi...
Tần Thọ ôm cánh tay, bộ mặt ai oán bị Hằng Nga vung qua vung lại, đồng thời băn khoăn có phải nên làm một cái túi xinh đẹp cho Hằng Nga hay không.
Nam Thiên Môn, hôm nay là Ma Lễ Hồng trực.
Từ sau khi binh khí của Ma Lễ Thọ bị con thỏ ăn, Ma Gia Tứ Tướng bàn bạc, con thỏ này không phải thứ tốt, vạn nhất lại để mắt tới binh khí nhà ta, chẳng phải là rất phiền phức sao? Đã không thể trêu vào, chúng ta liền trốn tránh đi.
Thế là, khi Ma Gia Tứ Tướng đứng tại Nam Thiên Môn, tất cả binh khí, pháp bảo đều thu vào, hai tay cứ như vậy buông xuống đứng tại chỗ, không nhúc nhích, như là pho tượng. Chỉ có điều trong lòng đều sẽ lẩm bẩm:
-Con thỏ chết tiệt kia tốt nhất đừng đến… tốt nhất đừng đến… không nhìn thấy con thỏ…
Ma Lễ Hồng đang băn khoăn hôm nay sau khi đổi chỗ gác đi đâu rong chơi, chợt nghe thiên binh bên cạnh hít một ngụm khí lạnh cùng các loại tiếng kinh hô vang lên.
-Ông trời ơi, nữ tiên kia mặc quần áo gì vậy? Thật cổ quái?
-Thật xinh đẹp…
-Chưa từng thấy có người mặc như vậy, nhìn… có chút kỳ lạ, nhưng mà không thể không nói, dáng người thật đẹp!
-Mặt càng đẹp hơn…
-Thần vận cũng đẹp…
Ma Lễ Hồng nhướng mày, mắng:
-Mỗi một người đều giống như heo, chưa từng thấy nữ tiên sao? Tiên nữ trên trời nhiều như vậy, còn chưa nhìn đủ sao? Chú ý hình tượng một chút! Nếu không xử trí theo quân pháp!
Trong lúc nói chuyện, Ma Lễ Hồng ngẩng đầu nhìn lại, hắn ngược lại muốn xem xem, tiên nữ nào có thể để các thiên binh mê mẩn đến không tuân theo phép tắc!
Hắn vừa nhìn, lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Chỉ thấy nơi xa, phía trên một đóa mây trắng, một dáng người cao gầy, đường cong hoàn mỹ, một nữ tử một phân một tấc đều hoàn mỹ giống như thiên kiệt tác của thiên nhiên chậm rãi bay đến.
Trọng điểm là bàn chân nàng, chưa từng thấy loại trang phục quần dài như vậy, phụ trợ hai chân thon dài vô cùng, bờ eo thon thu lại, giống như một nắm uyển chuyển, lại nhìn lên phía trên...
Ma Lễ Hồng chỉ cảm thấy thú huyết trong người như muốn sôi trào! Quần áo được kéo căng cao, lỗ hổng bên trên chiếc áo màu trắng phảng phất như lúc nào cũng có thể sẽ bung ra!
Loại cảm giác căng cứng kia, Ma Lễ Hồng nhìn đến miệng đắng lưỡi khô...
Lại nhìn khuôn mặt, quen thuộc, lại không chỉ là đẹp, mà đẹp đến làm người ta nín thở!
Ma Lễ Hồng chỉ cảm thấy đầu óc như sắp hỏng.
Theo lý thuyết, thói quen của hắn đều là xem mặt trước, mặt đẹp mắt, xuống chút nữa, nhìn dáng người.
Nhưng mà y phục của nữ tử trước mắt này, lại đem dáng người phác hoạ làm cho người ta nhịn không được nhìn dáng người trước!
Không có cách nào, thời đại Ma Lễ Hồng sinh sống, mặc dù rất nhiều tiên tử xinh đẹp, nhưng mà đều là trang phục váy dài, bên dưới không lộ chân, bên trên không lộ xương quai xanh, dáng người ngay lập tức bị quần áo rộng rãi che lấp ở phía dưới, chỉ có bay tốc độ cao hoặc là khi cuồng phong, mới có thể nhìn thấy đường cong ẩn tàng trong đó...
Đã khi nào thể nghiệm qua đánh thẳng vào thị giác như thế?!
Huống chi, người tới còn là Hằng Nga nghiêng nước nghiêng thành?
Ma Lễ Hồng ngu ngơ trọn vẹn ba giây đồng hồ, lúc này mới đột nhiên lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn không chuyển mắt, trông đợi bầu trời, hình tượng có mấy phần giống thiên hạ dù lớn, ta lại là cao thủ tịch mịch.