Chương 205: Nghe mùi tiền liền đến.
Ánh mắt Tần Thọ trong nháy mắt trở nên sáng lấp lánh như kẻ trộm hỏi:
-Công pháp gì? Ở đâu có thể tìm được?
Hạo Thiên Khuyển nói:
-Ngươi có biết lão sư Hoàng Đế là ai không?
Tần Thọ cau mày nói:
-Vào lúc này chúng ta có thể đừng chơi cảm giác thần bí không? Ngươi nói thẳng là được.
Hạo Thiên Khuyển nói:
-Năm đó Hoàng Đế đại chiến Xi Vưu, đánh đến trời long đất lở. Nhưng mà ngươi có biết Xi Vưu chính là Ma Thần sống sót từ thời đại viễn cổ, một thân tu vi lên trời xuống đất. Mà Hoàng Đế chẳng qua là đứa trẻ thời kỳ trưởng thành kia, ngắn ngủi trăm năm có thể chém giết Xi Vưu, điều này không kỳ quái sao?
Tần Thọ nói:
-Lẽ nào sau lưng có người giúp đỡ?
Tần Thọ rất muốn nói Ứng Long gì đó, thế nhưng thế giới khác nhau, trời mới biết lịch sử có giống nhau hay không, huống chi thứ hắn biết còn không phải lịch sử, chỉ là chuyện thần thoại xưa. Vì thế vẫn không nói ra đỡ mất mặt xấu hổ…
Hạo Thiên Khuyển nói:
-Đúng, mặc dù Hoàng Đế giàu có trời sinh, nhưng cũng phải có người hỗ trợ mới được. Lúc đó đã có không ít người trong bóng tối trợ giúp hắn. Trong đó có một thần nữ gọi là Cửu Thiên Huyền Nữ. Nàng để lại một quyển kinh thư tên là - Huyền Thiên Cửu Thư. Mà trang đầu tiên của - Huyền Thiên Cửu Thư này chính là công pháp Trúc Cơ tốt nhất đương thời! Theo ta được biết…
Hạo Thiên Khuyển hơi dừng lại một chút, sắc mặt nghiêm túc, gương mặt xơ xác tiêu điều!
Nghe đến đây, Tần Thọ biết trò chính đã đến.
Hạo Thiên Khuyển chậm rãi ngẩng đầu lên, nói từng chữ:
-Chân giò của tửu lâu này ăn cực kỳ ngon! Ngươi ngửi thử, rất thơm…
Phụt!
Tần Thọ xém chút tăng xông máu mà văng ra ngoài do phanh xe gấp.
Hắn ấp ủ nửa ngày, chờ mong nửa ngày, kết quả được một câu nói như vậy?
Tần Thọ nhìn theo ánh mắt Hạo Thiên Khuyển, gương mặt nhất thời đen xì… tán dóc nửa ngày, hắn lại bị Hạo Thiên Khuyển đưa tới trước cửa tửu lâu lớn tên là Yến Phúc Lâu.
Chẳng qua Tần Thọ giả vờ không hiểu, ngửa đầu theo mà nhìn tửu lâu, thở dài nói:
-Đúng ghê, thơm thật, ngửi nhiều vào, dùng sức ngửi, ngửi ít chẳng phải phí công sao?
Hạo Thiên Khuyển vừa nghe thì mặt đã đen càng thêm đen nói:
-Con thỏ, ngươi không cảm thấy chúng ta nên đi vào ăn chút gì sao?
Tần Thọ vô cùng trịnh trọng nói:
-Không hề cảm thấy.
Hạo Thiên Khuyển hé mắt nói:
-Ôi, ngươi đã lớn tuổi, trí nhớ liền không tốt. Không ăn uống no đủ thì cái gì cũng không nhớ ra được. Mới vừa mới nói được tới đâu rồi?
Tần Thọ nói:
-Đi, chúng ta sang một bên ngồi một chút, ta từ từ giúp ngươi nhớ kỹ hơn, cái nào không nhớ rõ, ta nhắc nhở giúp ngươi một chút.
Trong lúc nói chuyện, Tần Thọ liền lôi kéo Hạo Thiên Khuyển sang một bên…
Hạo Thiên Khuyển vừa nhìn, con thỏ chết này quyết tâm vắt chày ra nước, mặt mũi cũng không biết xấu hổ mà kêu lên:
-Con thỏ, ký ức này của ta chỉ có ăn no mới có thể khôi phục như cũ. Ngươi nhắc cũng vô dụng thôi.
Tần Thọ nghiêm túc nói:
-Hạo Thiên Khuyển, làm bạn tốt, mời ngươi bữa cơm cũng không sao, ta cũng đồng ý tiêu số tiền này. Nhưng bây giờ nhìn lại, mời ngươi ăn cơm đó là hại ngươi, tiền này chúng ta có không bằng tích góp, sau đó được sẽ dẫn ngươi đi xem bệnh.
Hạo Thiên Khuyển:
-…
Hạo Thiên Khuyển thấy con thỏ chết này gặp chiêu giải chiêu, thực sự không còn cách nào, mặt dày nói thẳng:
-Thỏ, như vầy đi, ngươi mời ta ăn một bữa tiệc lớn, ta cho người biết làm sao thu được trang ‘Huyền Thiên Cửu Sách’ đầu tiên, thế nào?
Hạo Thiên Khuyển đã khiêu khích trắng trợn, Tần Thọ cũng không thể tiếp tục giả vờ hồ đồ…
Hơn nữa chuyện này đối với Tần Thọ mà nói xác thực quá quan trọng.
Tần Thọ liền nói:
-Được, ta có thể nói rõ trước, tiền ta không nhiều, nếu như ngươi chọn nhiều hơn, không đủ tiền, tự ngươi bù.
Hạo Thiên Khuyển cười ha ha nói:
-Tiền ngươi không nhiều? Ta đều nghe nói ngươi có thể kiếm không ít tiền ở Vân Đỉnh Thiên Tập, tối thiểu hai mươi nghìn hồng linh tinh!
Hạo Thiên Khuyển lúng túng cười ha ha một cái:
-Sao có thể chứ? Đúng là ta đi ngang qua… tuyệt đối trùng hợp… ta chính là đi theo nhị gia nhà chúng ta tới đó thăm bạn mà thôi.
Đúng lúc này, một tiên đồng một bên vừa chạy vừa kêu:
-Bán rồi, bán rồi! Tuyệt đối xác thực đáng tin, ngay vừa nãy, Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân quét ngang Ngũ Phong Nguyên… tin nhanh Thiên Cơ Các, vay một đền mười!
Tần Thọ nhìn Hạo Thiên Khuyển, mặt già Hạo Thiên Khuyển ửng đỏ, ho khan nói:
-Hắn nói hẳn là Tinh Nguyên Diệu Đạo chân quân, không phải nhị gia chúng ta.
-Má nó, Nhị Lang chân quân mạnh như vậy sao? Bầy yêu Ngũ Phong Nguyên mở đại hội, kết quả để một mình hắn quét cho… trâu bò.
-Không phải sao, thật mạnh…
Tần Thọ khoanh tay nhìn chằm chằm Hạo Thiên Khuyển.
Hạo Thiên Khuyển cười lúng túng với Tần Thọ, sau đó xoay người hét lớn với những người đi ngang qua kia:
-Thì thầm gì thế? Nói chuyện không thể cách xa ta một chút sao? Các ngươi không phải cố ý chứ?
Hạo Thiên Khuyển hống một tiếng, rất nhiều người tới tấp quay đầu nhìn lại.
Sau một khắc, mọi người tới tấp tụ tập đến đây:
-Đây không phải Hạo Thiên Khuyển sao?
-Hạo Thiên Khuyển, nhị gia nhà các ngươi quét ngang Ngũ Phong Nguyên, ngươi biết không?
-Nhị gia nhà ngươi xuất chiến, sao ngươi ở chỗ này vậy?
-Hạo Thiên Khuyển, ngươi đúng là nhiều chuyện?
…
Mà Hạo Thiên Khuyển đã lúng túng hận không thể cắm đầu vào trong khe nứt…
Tần Thọ nhìn dáng vẻ con chó chết tiệt này thì hắn liền biết hắn không nên tin tưởng con chó chết tiệt này.
Mẹ, quả nhiên là mũi chó, từ xa nghe thấy mùi tiền là đến ngay…
Tần Thọ không nhịn được thở dài nói:
-Quả nhiên là có người thân xa giàu có ở núi sâu cũng không bằng nghe chó bên cạnh.
Chờ đoàn người tan đi, Hạo Thiên Khuyển tiến đến trước mặt Tần Thọ nói:
-Chuyện đó… thỏ… nếu như ta nói ta nhớ ngươi mới tìm đến ngươi, ngươi tin chứ?
Tần Thọ liếc hắn một cái nói:
-Không phải ngươi muốn ăn bữa tiệc lớn sao? Ta dẫn ngươi đi.
-Thật sự?
Hạo Thiên Khuyển mừng rỡ kêu lên.
-Ừ, đi theo ta.
Tần Thọ vẫy tay, Hạo Thiên Khuyển đuổi theo sát.
Hạo Thiên Khuyển mừng rỡ, vội vàng đi theo.
Một khắc sau, hai người đứng ở cửa một quán cơm, ngửa đầu nhìn bảng hiệu, chẳng qua Hạo Thiên Khuyển dường như có hơi không vui.
Chỉ thấy trên tấm bảng kia viết năm chữ lớn – Thịt chó quán Tứ Hỉ!
Cửa quán thịt chó có một hài tử, Tần Thọ nhìn lướt qua liền nhận ra đồ chơi này là tiểu pháp khí.
Quả nhiên, hai người vừa đứng ở đây, hài tử liền gọi hàng:
-Hoan nghênh hai vị thượng tiên đại giá quang lâm! Tiểu nhị, tiếp khách!
Tần Thọ vừa nghe thì nhất thời vui vẻ, không nghĩ tới Thiên Dung Thành ở ngoài Thiên Cung Tiên Giới vậy mà mới mẻ như vậy, bán tình báo thì thôi, còn có người máy thông minh…
-Hai vị thượng tiên, xin mời vào!
Một tên tiểu nhị từ bên trong chạy đến, kêu lên theo bản năng, kết quả vừa nhìn thấy dáng vẻ hai khách quan này thì nhất thời lúng túng…
Ánh mắt tiểu nhị nhìn thỏ, nhìn lại Hạo Thiên Khuyển một chút thì nhất thời sáng lên, sau đó ngắm bốn phía, dường như đang tìm cái gì, kết quả đương nhiên không tìm được.
Tiểu nhị này chưa từ bỏ ý định còn hô lên:
-Chó của ai vậy? Da căng thịt mọng, đen thui bóng lưỡng, hàng không tệ, năm trăm hồng linh tinh thì chúng ta thu.