Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 206: Có uy tín danh dự

Chương 206: Có uy tín danh dự

Hạo Thiên Khuyển vừa nghe vậy, mặt càng đen hơn.

Ha ha… Tần Thọ không chút khách khí nở nụ cười.

Kết quả lại nghe tiểu nhị nói theo:

-Đây là thỏ nhà ai vậy? Cũng khá mập mạp đấy, nhiều nhất có thể thêm một trăm hồng linh tinh, ta muốn cả hai con! Người đâu?

Mặt của Tần Thọ lập tức cứng đờ...

Hạo Thiên Khuyển nghe vậy nháy mắt liền vui vẻ, cười ha ha nói:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi còn cười nữa không? Giá trị của ngươi chỉ có một trăm hồng linh tinh… còn là tăng thêm!

Vẻ mặt Tần Thọ càng đen hơn...

Thấy Hạo Thiên Khuyển lại có thể nói chuyện, tiểu nhị lại càng hoảng sợ, kêu lên:

-Hai vị, các ngươi đều thành tinh rồi sao… ta… chuyện đó, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi.

Lời tiểu nhị chưa dứt, đã khiến cơn tức của hai người xộc lên.

Nhất là Tần Thọ, hét lớn một tiếng:

-Ngươi dám coi thường thỏ gia ư? Ăn một chưởng của ta này!

Thỏ xông lên ném tiểu nhị ngã nhào xuống đất, thay phiên tát hai bên má của tiểu nhị, dù cánh tay ngắn, mỗi lần tát phải xoay tròn nửa người mới được.

Kết quả vừa xoay một cái, hai lỗ tai to cũng chuyển động theo, bốp bốp quất vào trên mặt tiểu nhị… lập tức tạo thành sát thương nhân đôi!

Tiểu nhị bị đánh oa oa kêu to, cầu xin tha thứ:

-Thỏ đại lão gia ta sai rồi, ngài đắt hơn so với con chó kia!

-Cái gì?

Hạo Thiên Khuyển đang cong chân gãi ngứa ở bên cạnh vừa nghe vậy lập tức lông mày đều dựng lên.

Tần Thọ nghe vậy, cười ha ha vỗ mặt tiểu nhị nói:

-Nói rất hay, hiện tại đổi người tiếp theo.

Thỏ nhảy ra, tiểu nhị còn chưa hiểu đổi người tiếp theo là có ý gì, chỉ thấy một bóng đen từ trên trời giáng xuống, đồng thời nghe được một tiếng hô to:

-Xem mông của cẩu gia gia đây!

Phụt...

Ọe...

Tần Thọ nghiêng đầu sang chỗ khác, nôn ọe, trong lòng nghĩ:

Con chó này, ác thật...

-Cẩu gia gia ta sai rồi, ngài đắt hơn so với con thỏ...

Tiểu nhị cầu xin tha thứ.

Hạo Thiên Khuyển và Tần Thọ nhìn nhau, Hạo Thiên Khuyển nói:

-Tới lượt ngươi.

Sau đó chó xuống, thỏ lại cưỡi lên, vừa tát vừa vẫy lỗ tai, đánh nghe tiếng vang dội.

Tiểu nhị kêu lên một tiếng bất bình, hét lớn:

-Điều này có thể trách ta sao? Chó nhà ai lại tới cửa tiệm chúng ta ngồi chứ… chỉ có chó bị bán mới tới thôi… hu hu...

Tần Thọ vừa nghe bỗng nhiên ngừng lại.

Hạo Thiên Khuyển sửng sốt nói:

-Làm gì vậy? Chỉ như vậy liền hết giận?

Tần Thọ ngửa mặt lên trời thở dài nói:

-Hắn nói một từ bản địa của quê hương ta, ta quyết định không đánh nữa.

-Từ gì?

Hạo Thiên Khuyển hỏi.

Tần Thọ nói một chữ:

-Chó bị bán!

-Chết tiệt, ta càng tức hơn!

Hạo Thiên Khuyển chửi bậy một tiếng, dùng chân chó tiếp tục đánh.

Chợt nghe một giọng nói uy nghiêm vang lên:

-Tha cho người được thì nên tha, Hạo Thiên Khuyển, con thỏ, hai người các ngươi trút giận một chút thì không sao, đánh lâu như vậy, chặn nhiều khách như vậy, sẽ làm lỡ việc buôn bán của ta… sẽ phải bồi thường tiền.

-Ai đó?

Tần Thọ và Hạo Thiên Khuyển ngẩng đầu lên cùng lúc, nhìn bốn phía.

Chỉ thấy trong khách điếm một người đi ra, người này mặc một bộ trường bào màu trắng, còn có một chòm râu, chắp hai tay sau lưng, nhìn qua điềm đạm nho nhã, cười rộ lên thì bộ dáng càng yếu đuối, đi đường cũng cực kỳ uể oải… Như Tây Thi phiên bản nam vậy.

Cằm Tần Thọ rớt xuống, truyền âm cho Hạo Thiên Khuyển nói:

-Mẹ nó, người này ẻo lả quá… So với Văn Khúc tinh quân còn giống thư sinh hơn. Ngươi quen không?

-Không quen...

Hạo Thiên Khuyển lắc đầu theo bản năng.

Tần Thọ nói:

-Ngươi ở Thiên Đình nhiều năm như vậy, ngươi cũng không nhận ra?

Hai mắt Hạo Thiên Khuyển đảo quanh nói:

-Nhiều năm chó má ấy, ta ở Quán Giang Khẩu với nhị gia quanh năm, cũng không ở Thiên Đình. Một năm cũng chỉ tham gia những hoạt động lớn một hai lần, còn lại ta đều ở thiền điện… hơn nữa, thần tiên của Thiên Đình không phải ai cũng thích sự náo nhiệt, rất nhiều người ngàn năm đều ở nhà không ra khỏi cửa một lần. Chưa từng thấy thì có gì kỳ quái? Ta biết có vài tên, từ khi Thiên Đình mở rộng cửa buôn bán, đến hiện tại còn chưa từng xuất hiện!

-Còn có loại người kỳ lạ như vậy? Họ sống như vậy có thể lên chức sao?

Tần Thọ ngạc nhiên.

Hạo Thiên Khuyển im lặng một lát, hơi trầm lắng nói:

-Đối với thần mà nói, lên chức hay không không có nhiều ý nghĩa...

Tần Thọ hiểu ý của Hạo Thiên Khuyển, đang muốn nghiên cứu sâu thêm...

Chợt nghe nam tử yết ớt nói:

-Hai người các ngươi, làm chậm trễ việc buôn bán của ta phải bồi thường tiền.

Tần Thọ nghe vậy, lập tức nói:

-Dựa vào cái gì chứ? Việc tiểu nhị nhà các ngươi mắng chúng ta còn chưa tính xong đâu!

Thư sinh nho nhã yếu ớt cũng không tức giận, cười nói:

-Ồ? Vậy thì chúng ta tính một chút là được, hai vị, hai người thấy ta nên bồi thường bao nhiêu thì đủ?

Tần Thọ sửng sốt nhìn Hạo Thiên Khuyển.

Hạo Thiên Khuyển cào cào lỗ tai, truyền âm nói:

“Không phải chứ, tên ẻo lả này chơi lớn vậy sao?”

Tần Thọ truyền âm trở lại nói:

“Chúng ta phải lấy bao nhiêu?”

Hạo Thiên Khuyển nói:

“Không thể quá ít, dầu gì chúng ta cũng là nhân vật tai to mặt lớn!”

Tần Thọ nghe vậy, đỏ mặt, hắn luôn cảm thấy hai người bọn họ không tính là có uy tín danh dự, không da không mặt mũi ngược lại còn làm cao.

Tần Thọ đối với giá cả trên Thiên Đình không có chút khái niệm nào, cũng không tiện lên tiếng, trức tiếp ném vấn đề này cho Hạo Thiên Khuyển kinh nghiệm phong phú, vì vậy hỏi:

-Rốt cuộc là bao nhiêu?

Hạo Thiên Khuyển ngửa đầu một cái, giơ lên móng vuốt nói:

-Chúng ta dầu gì cũng là nhân vật có tiếng tăm trên Thiên Đình, bị tiểu nhị khách điếm các người chỉ vào mũi vũ nhục chúng ta chỉ trị giá năm trăm hồng linh tinh...thực sự là tức chết người mà!

Tần Thọ vừa nghe vậy, đá Hạo Thiên Khuyển một cú:

-Còn có ta nữa!

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Đúng, còn tặng thêm một con thỏ thì chỉ thêm có một trăm hồng linh tinh, đây quả thực là một chuyện tiếu lâm!

Tần Thọ có chút hối hận khi nhắc nhở con chó chết tiệt này.

Nam tử nho nhã yếu ớt nói:

-Vậy rốt cuộc phải bồi thường bao nhiêu?

Hạo Thiên Khuyển giơ lên hai chân chó nói:

-Tính một chút phải bồi thường gấp trăm lần, sáu vạn hồng linh tinh! Thế nào? Công bằng chưa?

Đồng thời Hạo Thiên Khuyển còn quăng một ánh mắt đắc ý cho Tần Thọ, giống như đang khoe khoang:

“Thế nào? Đủ ác chưa?”

Tần Thọ nhếch miệng nở nụ cười, len lén dựng thẳng một ngón tay cái lên...

Tần Thọ đi lừa gạt lâu như vậy, gia sản sở hữu được mới có ba vạn hồng linh tinh.

Con chó chết tiệt này vừa mỏ miệng đã đòi sau vạn hồng linh tinh, Tần Thọ nghĩ, cái giá này cũng không thua thiệt.

Nhưng giá cao như vậy, Tần Thọ có chút lo lắng, truyền âm cho Hạo Thiên Khuyển nói:

“Giá cao như vậy, tên này sẽ đồng ý sao? Nếu thật sự làm ầm ĩ lên, chúng ta dường như cũng không có lý lẽ lắm.”

Hạo Thiên Khuyển truyền âm trở về:

“Không sao, cái gọi là nói thách giá lên trời, ngồi tại chỗ trả giá, chúng ta thét giá cao một chút, hắn ta còn có thể trả giá, có thể thương lượng.”

Tần Thọ chợt phát hiện, con chó chết tiệt này cũng rất thông minh, nói:

-Với đầu óc này của ngươi, không đi ra bày sạp kiếm tiền, cả ngày theo nhị gia nhà người canh giữ ở vùng núi hẻo lánh, có tài mà không được trọng dụng.

Hạo Thiên Khuyển không khách khí, gật đầu nói:

-Chứ còn gì...

Đúng lúc này, nam tử nho nhã yếu ớt khẽ mỉm cười nói:

-Công bằng, cực kỳ công bằng, Theo lý nên bồi thường sáu vạn hồng linh tinh...

Lời này vừa nói ra, Tần Thọ và Hạo Thiên Khuyển đã chuẩn bị tâm thế bị trả giá lập tức ngây ngẩn cả người, cái này cũng được?

Hạo Thiên Khuyển lập tức kêu lên:

-Đã như vậy, trả tiền đi!

Nam tử nho nhã yếu ớt khẽ lắc đầu.

Tần Thọ nói:

-Sao thế? Tính quỵt nợ à?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất