Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 207. Ta ở lại

Chương 207. Ta ở lại

Nam tử nho nhã yếu đuối cười nói:

-Tất nhiên, ta không thể quỵt nợ được. Ta là người làm ăn, ta rất coi trọng sự trung thực, chữ tín. Chuyện vừa rồi, ta tính toán lại một chút, ta đồng ý bồi thường thiệt hại. Như vậy, kế tiếp chúng ta tính toán đến tổn thất của ta chứ nhỉ? Vừa rồi, các người đánh người, lúc đó tổng cộng có hai mươi ba khách bị chặn không vào được, tính toán lại một chút, lúc chúng ta tính sổ, lại có thêm mười vị khách bị chặn không vào được.

Mà chỗ này của ta, bọn họ vào cửa tiêu tốn ít nhất là khoảng ba vạn hồng linh tinh. Ba mươi sáu khách hàng nhân với ba vạn là một trăm lẻ tám vạn hồng linh tinh. Bồi thường cho các người sáu vạn hồng linh tinh, cuối cùng các người bồi thường cho ta một trăm lẻ hai hồng linh tinh. Hai người, ai sẽ trả?

Ngay khi Tần Thọ, Hạo Thiên Khuyển nghe thấy lời này, bị những lời này làm cho miệng há thật to vì kinh ngạc, đầu óc bị mấy chữ này dọa cho ngơ ngẩn, nhưng hai tên vô lương tâm này lại khốn nạn theo bản năng chỉ vào nhau.

Nam tử nho nhã yếu đuổi nói:

-Là ai?

Tần Thọ, Hạo Thiên Khuyển đồng thời cúi đầu xuống, tránh né ngón tay của nhau, đồng thời cố gắng chỉ vào nhau.

Rồi cả hai chợt sững sờ, một con là Hạo Thiên Khuyển kiêu ngạo, một con là con thỏ ở Nguyệt Cung, lại có thể sợ một tên giả nữ nhân?

Vì vậy hai người quay đầu lại, duỗi thẳng eo, nhìn về phía nam nhân nhu nhược, Hạo Thiên Khuyển ngẩng đầu nói:

-Nếu không trả thì sao?

Nam nhân nhu nhược cười đáp:

-Không trả tiền, ngươi liền ở lại làm việc bán thời gian cho ta, nộp tiền xong có thể trở về. Đừng lo lắng, một ngày lương ở chỗ ta cao đến trăm hồng linh thạch.

Hạo Thiên Khuyển vừa nghe thấy, hắn liền bấm ngón tay để tính toán, kết quả thì thấy móng chó này có vẻ hoạt động không tốt cho lắm...

Đứng ở bên cạnh, Tần Thọ không chịu nổi nữa mà tát hắn một cái:

-Đồ chó ngốc, ngươi thật sự là đi làm trả tiền sao? Ta không tin nữa. Cửa hàng nhỏ nát như vậy lại có thể bán đắt thế này sao?

Tần Thọ vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn cửa hàng cũ khác hẳn những cửa hàng khác.

Hạo Thiên Khuyển gật đầu nói:

-Đúng vậy!

Nam tử nho nhã cũng không tức giận, hắn ta cười:

-Cửa hàng của ta quả thực không lớn, nhưng giá cả có ghi rõ ràng. Hai vị thiếu gia, hai người muốn vào xem thực đơn không?

Tần Thọ, Hạo Thiên Khuyển chắc chắn rằng thức ăn của cửa hàng không đáng bao nhiêu tiền, vì vậy họ đã thẳng đầu đi theo.

Cửa hàng không quá lớn, hai tầng trên dưới nhưng có tấm biển to sừng sững ngay khi vừa bước vào cửa.

Tần Thọ nhìn kỹ lại, sắc mặt đột nhiên biến sắc...

Chỉ thấy trên đó có ghi.

Thịt kho tàu, tám vạn hồng linh tinh.

Đuôi thứ chín của cáo chín đuôi, mười hai vạn hồng linh tinh.

Móng Quảng Phu(1) hầm tương, sáu vạn hồng linh thạch.

(1-Thượng điểu phó điểu - (Quảng Phu) là quái thú bề ngoài như gà, ba đầu sáu mắt, sáu chân ba cánh)

Đầu Xích Nhu(2) hầm tiêu, tám vạn hồng linh tinh.

(2 - Xích Nhu: Một loại cá có mặt người thân cá trong Sơn Hải Kinh.)

...

Kinh khủng nhất là, Tần Thọ nhìn phía dưới thực đơn lại thực sự có gan rồng, tủy phượng, có một trăm vạn hồng linh tinh!

Tần Thọ nuốt nước miếng nói:

-Ngươi không phải quán thịt chó sao? Làm sao bán những thứ này? Thịt chó đâu?

Nam tử nho nhã cười nói:

-Thịt chó là bảng hiệu. Ta khởi nghiệp từ việc bán thịt chó, cho nên vẫn luôn dùng bảng hiệu này. Hôm nay có bán thịt chó, có một đĩa ba mươi hai vạn hồng linh tinh. Có muốn ăn thử không?

Tần Thọ nhìn Hạo Thiên Khuyển nói:

-Ta có thể dùng hắn đổi lấy bao nhiêu tiền?

Hạo Thiên Khuyển trừng mắt nhìn Tần Thọ, trên mặt cũng bớt kiêu ngạo, toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không cam lòng kêu lên:

-Ngươi ở đây dám bán gan rồng, tủy phượng hoàng?! Đây là phạm pháp! Ngươi xem hai tộc rồng phượng là đồ trưng bày sao?

Nam nhân yếu đuối nói:

-Rồng là loài Bạo Long, sinh ra không có não, là hung thần. Dù ở đâu, loại rồng này nếu bị phát hiện thì sẽ giết. Ta tình cờ biết được nhiều người cung cấp loại hàng này, họ sẽ gửi hàng nếu săn được loại rồng này. Bạo Long dài khoảng ba vạn mét. Sau khi tinh luyện thành tinh hoa, cũng dài hơn 300m, cùng với các gia vị khác, ta có thể bán một con rồng trong một năm. Còn về phượng là Quỷ Phượng, là một biến thể của chim phượng hoàng, là phượng hoàng phản bội địa ngục, giống như Bạo Long, nó là một con quái vật không có linh trí, thích tàn sát thành tính. Giết, ăn thịt cũng là một lợi ích, giúp dân trừ họa.

Tần Thọ hỏi:

-Vậy… Cửu Vĩ Hồ thì sao? Đây cũng là yêu quái sao?

Nam tử nho nhã lắc đầu nói:

-Cái ngươi nói là Cửu Vĩ Yêu Hồ, giống như Tô Đát Kỉ. Còn cái ta nói là Cửu Vĩ Hồ, không phải loài có chín đuôi, mà là chín vòng vàng trên đuôi, giống như chín đoạn. Đuôi thứ chín là đuôi cuối cùng. Đoạn cuối là nơi tụ khí của hồ ly chín đuôi, ăn xong có thể chống lại bùa ngải.

Tần Thọ ngẩn ra… điều này cũng đã được nói đến trong Luyện Khí Tổng Cương, nam nhân này không có nói dối.

Vì vậy, bây giờ Tần Thọ rất tò mò, người này là ai?

Hắn cũng đã nhìn thấy các món ăn trên thực đơn trong Luyện Khí Tổng Cương, chúng đều là những dị thú có tên trong Sơn Hải Kinh.

Có điều trong Luyện Khí Tổng Cương, Danh Vật Thiên, trong Sơn Hải Kinh có đề cập, những thứ này dường như… quả thực là để ăn, hơn nữa còn có thể chữa bệnh.

Nhưng đồng thời nó cũng đề cập đến sự quý hiếm của những thứ này… vì vậy, nếu những thứ này là thật, thì bán với giá này quả thực không đắt.

-Rốt cuộc ngươi là ai?

Tần Thọ, Hạo Thiên Khuyển đồng thanh hỏi.

Nam nhân này chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng hét từ cửa.

-Ông chủ, Hiêu, lấy không?

Tần Thọ nhìn lại thì thấy trên tay có một nam nhân cầm một thứ giống như quả cầu pha lê, bên trong là một con chim có đầu giống khỉ, một mắt ở giữa mặt, bốn đôi cánh, đuôi giống chó.

Tần Thọ bất giác đọc ra phần miêu tả trong Luyện Khí Tổng Cương:

Có một loài chim giống khỉ, bốn cánh, một mắt, đuôi chó, tên gọi là Hiêu, tiếng kêu như chim Thước, ăn có thể chữa đau bụng.

-Lấy, năm vạn hồng linh thạch, thế nào? - Nam tử nhu nhược nói.

-Ông chủ thật sự rất hào phóng, xứng đáng là Trù Thần, rất có khí phách!

Mấy nam tử ném con Hiêu về phía Trù Thần.

Trù Thần ném cho đối phương một cái túi Tu Di, đối phương cũng không cần kiểm tra, xua tay bỏ đi.

-Trù Thần?!

Tần Thọ và Hạo Thiên Khuyển đồng thanh kêu lên.

Hạo Thiên Khuyển, Tần Thọ đột nhiên biết lần này mình đã đá vào tấm sắt! Các món ăn do Trù Thần làm, bán với giá này có đắt không? Tất nhiên là không đắt!

Vì vậy, với cách tính toán này, bọn hắn thực sự phải bồi thường rất nhiều tiền!

Gần như cùng lúc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hạo Thiên Khuyển:

-Không có tiền, bắt thỏ gắn nợ! Ta chạy trước!

Kết quả là, ngay khi Hạo Thiên Khuyển giơ chân lên, nó nhìn thấy một ánh sáng trắng vụt qua cửa! Nhìn lại bên cạnh, con thỏ đâu?

-Con thỏ chết tiệt, ngươi quay lại cho ta! Trù Thần, chờ một chút, con thỏ này đi rồi, ta giúp ngươi bắt lại!

Hạo Thiên Khuyển vừa chạy ra vừa nói.

Cuối cùng chỉ chạy được hai bước thì bị một cái nồi rơi trúng đầu, loảng xoảng một tiếng, phần thân dưới của Hạo Thiên Khuyển bị chặn lại không thể cử động.

Hạo Thiên Khuyển biết mình chạy không khỏi, nhưng rõ ràng là chuyện của hai người gây ra, sao có thể tự mình cõng được? Làm thế nào để trả tiền? Mất bao lâu thời gian? Vì vậy, ngay lập tức Hạo Thiên Khuyển hét lên:

-Trù Thần, còn có con thỏ!

Vừa nói xong, hắn nghe thấy một cái búng tay, một con thỏ trắng như tuyết bị ném trước mặt Hạo Thiên Khuyển...

Hạo Thiên Khuyển nhìn lại. Đột nhiên vui mừng:

-Con thỏ chết tiệt, ai cho ngươi chạy!

Vẻ mặt Tần Thọ không giải thích được, rõ ràng là đã chạy ra ngoài, cũng không thấy có người đuổi theo, tại sao đột nhiên lại bị bắt lại ném trở về?

-Chủ nhân, người đã bị bắt.

Một giọng nói vang lên.

Tần Thọ ngẩng đầu nhìn thấy một người cao lớn đầu trùm khăn màu vàng đang đứng giữa không trung!

Tần Thọ chợt nhận ra,

-Hoàng Cân Lực Sĩ?!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất