Chương 208. Ta ở lại (2)
Hoàng Cân Lực Sĩ không phải người, mà là một loại con rối, loại con rối này rất đặc biệt, sức mạnh không cố định, nó theo sức mạnh của chủ nhân. Tần Thọ đã từng xem bản ghi chép về nó trong Luyện Khí Tổng Cương, lúc đó Tần Thọ còn giễu cợt:
Chỉ cần chủ nhân đủ biến thái, thì Hoàng Cân Lực Sĩ sẽ vô cùng kinh khủng!
Kết quả là không ngờ, lúc đó cảm thấy Hoàng Cân Lực Sĩ chơi đùa thú vị, hôm nay lại tấn công hắn rồi… cũng may là vị chủ nhân này không hề biến thái, nếu không thì...
Tần Thọ vô thức kẹp chặt mông...
Trù Thần phất tay một cái, Hoàng Cân Lực Sĩ Thần biến mất.
Trù Thần tiếp tục cười nói:
-Hai vị xem ra không bồi nổi tiền, đã vậy thì lưu lại làm công, ta tính giúp các vị, tổng cộng là một trăm lẻ hai vạn. Tiền công mỗi ngày của ngươi là một trăm hồng linh thạch, nói cách khác, hai người có thể về nhà sau khi làm xong năm nghìn lẻ một ngày. Thế nào? Rất tiện nghi phải không?
-Tiện nghi cái con mẹ nó!
Hạo Thiên Khuyển gầm lên chửi rủa.
Trù Thần khẽ mỉm cười, dùng sức đạp nhẹ lên chiếc nồi...
-Hu… đau quá… eo của ta, thắt lưng của ta… - Hạo Thiên Khuyển hét lên vì đau.
Trù Thần:
-Ngươi vừa mới nói cái gì?
Hạo Thiên Khuyển hét lên:
-Ta… ta nói… ta nói con thỏ đồng ý, ta cũng đồng ý!
Hạo Thiên Khuyết dứt khoát quyết định, hắn biết rằng Tần Thọ không muốn rời khỏi Nguyệt Cung, hắn chắc chắn sẽ từ chối, vì vậy bị chỉnh đốn chắn chắn là thỏ, ít nhất hắn có thể thoải mái một chút, có thể nhìn trò vui.
Kết quả hắn đang suy nghĩ, lại nghe thấy Tần Thọ nói:
-Ông chủ, buổi tối xong việc có thể về nhà không?
Trù Thần lắc đầu nói:
-Không thể, tuy rằng cửa hàng của ta chỉ mở cửa bốn giờ, nhưng còn rất nhiều việc vặt khác.
Tần Thọ nói:
-Bao lâu mới có thể trở về nhà?
-Năm nghìn lẻ một ngày sau.
Trù Thần nói với nụ cười yếu ớt đặc trưng của mình.
Tần Thọ sờ sờ cằm, nói:
-Ăn cơm thì sao?
Trù Thần:
-Đương nhiên, sao ta có thể để nhân viên của mình chết đói được chứ?
-Bao no không? - Tần Thọ hỏi.
Trù Thần nói:
-Ăn no tám phần, ăn quá nhiều không tốt cho sức khỏe, ăn quá ít cũng không đủ sức. Con thỏ, ta cũng không phải đang thương lượng với ngươi. Ngươi không có tiền, nhất định phải ở lại. Bây giờ nói cho ta biết lựa chọn của ngươi.
Tần Thọ vui vẻ nói:
-Vậy ta đồng ý!
-Hả ?!
Trù Thần, Hạo Thiên Khuyển đồng thời kinh ngạc nhìn Tần Thọ, hiển nhiên bọn họ không ngờ con thỏ lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Nhưng Tần Thọ cười vô hại, hắn trông có vẻ tốt như vậy xem ra không phải đang nói đùa.
Hạo Thiên Khuyển nói:
-Mẹ nó, con thỏ chết tiệt, ngươi đang làm cái quái gì vậy? Ngươi vừa mới đồng ý với tên ẻo lả này? Năm nghìn lẻ một ngày, hơn mười năm! Ngươi không muốn thấy Hằng Nga của ngươi sao?
Tần Thọ cười nói:
-Ngươi sai rồi. Ngươi phải ở đây hơn mười năm. Còn thỏ gia ta đây, ta… ta hẳn là sẽ không ở mấy ngày.
-Tại sao? - Hạo Thiên Khuyển khó hiểu hỏi.
Tần Thọ nhe răng, nhưng không giải thích, một đôi con ngươi to đảo quanh, nhìn trộm tiệm, trong lòng gào: “Đồ ăn ngon, ta tới đây, ha ha...”
-Nếu đã như vậy, Bất Hoặc, ngươi hay dẫn bọn họ đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh đi. Vi sư đi tìm vài loại điều chế vị về đây để phối với con Hiêu đó… Hai người các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, bằng không ta đây cũng không ngại gì mà tìm đến tận cửa để bắt các người về lại đâu. Nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi, dựa theo quy luật của Thiên Đình, thiếu nợ mà bỏ chạy, xử phạt gấp đôi.
Trù Thần nói. Tần Thọ nhìn Hạo Thiên Khuyển, giống như đang hỏi: “Thật hay giả vậy?”
Hạo Thiên Khuyển ư hự một tiếng, giống như là khẳng định.
Tần Thọ nhịn không được chửi:
-Đúng thật là quy định chết bầm...
Trù Thần hê hê cười một cái, rồi cứ thế mà đi.
Tiểu nhị lúc trước mới đến báo danh nói:
-Sư phụ cứ yên tâm.
Hạo Thiên Khuyển bộ dạng không tự nguyện, Tần Thọ ngược lại lại hí ha hí hửng, đáng yêu, tung tăng nhảy nhảy đi theo tiểu nhị.
-Hi, huynh đệ, xưng hô như thế nào đây?
Tần Thọ đánh lên một cái hỏi.
Tiểu nhị trong tiệm sờ sờ mũi trên khuôn mặt bị sưng hỏi:
-Ta tên là Chu Bất Hoặc, còn ngươi?
-Tần Thọ! - Tần Thọ ngay lập tức trả lời.
Tiểu nhị ngơ ngác, hai má phồng lên vài cái, hình như muốn cười, nhưng có lẽ là sợ con thỏ lại đánh mình, cho nên cố gắng nhịn, sau cùng ừ hử một tiếng rồi nói:
-Tên này cũng dễ nhớ ghê.
Tân Thọ nói:
-Cảm ơn quá khen rồi, tên của ngươi thì lại rất có ý nghĩa.
Chu Bất Hoặc lắc đầu nói:
-Đây là tên do sự phụ ta đặt cho đó.
-Sự phụ của ngươi? - Tần Thọ ngạc nhiên.
Chu Bất Hoặc nói:
-Chính là Trù Thần...
-Ngươi là đệ tử của Trù Thần sao?
Tân Thọ kinh ngạc nhìn Chu Bất Hoặc.
Chu Bất Hoặc cười khổ trả lời:
-Uhm… đệ tử duy nhất. Nhưng mà người đệ tử như ta đây ngoài việc khiến sư phụ mất mặt ra… căn bản là không có tác dụng gì nữa rồi.
Nói đến đây, Chu Bất Hoặc bày ra gương mặt khổ sở.
Tần Thọ kinh ngạc hỏi:
-Tại sao vậy?
Chu Bất Hoặc cảm thán nói:
-Sự Phụ đặt tên ta là Bất Hoặc, là hy vọng ta có chút thành tựu. Kết quả… ây… ta đã đi theo sư phụ học nấu bếp tám trăm năm, kết quả bây giờ ngay cả một đĩa rau ta cũng không xào được ngon.
Tân Thọ vừa nghe, ngay lập tức cạn lời, học tám trăm năm cũng không xào được đĩa rau ngon, cái tên Chu Bất Hoặc này ngốc cũng ghê gớm thật...
Nhưng Chu Bất Hoặc lập tức kiên định mà nói:
-Nhưng ta có niềm tin, chỉ cần cố gắng, sớm muộn gì ta cũng sẽ thành công! Có câu nói chim ngu còn biết sải cánh bay, hơn nữa ta cũng đâu đến nổi quá ngu! Chỉ là tám trăm năm thôi mà? Con đường phía sau còn dài lắm, từ từ đi… tám trăm năm không đủ thì tám ngàn năm, còn không được nữa, thì tám vạn năm học một món ăn, cũng sẽ có một ngày, ta sẽ học được món cơm chiên trứng thôi!
Tần Thọ nghe thế, triệt để cạn lời, tám vạn năm học một món cơm chiên trứng? Sự kiên trì của thằng nhóc này là bền bỉ, hay là kiên trì quá hóa ngu rồi?
Tần Thọ vỗ vỗ đôi chân lớn của Chu Bất Hoặc nói:
-Huynh đệ, có ý chí! Ngươi đúng là giống như con ruồi bò trên cửa sổ kiếng!
Chu Bất Hoặc hoài nghi hỏi:
-Hả ý gì thế?
Tần Thọ nói:
-Tiền đồ sáng lạn đó.
Chu Bất Hoặc cười nói:
-Cảm ơn...
Tần Thọ lại nói:
-Đường đạo thì không có rồi đó.
Chu Bất Hoặc liếc mắt hung dữ nhìn Tần Thọ… nếu không phải vì đánh không lại Tần Thọ, bằng không thì bị giờ đã làm thịt thỏ rồi, hắn chưa từng thấy con thỏ nào khiến người ta chán ghét như thế!
Thật mẹ nó đúng là ti tiện mà!
Hạo Thiên Khuyển lúc này cũng chạy lên tới, hung dữ nói:
-Tiểu nhị, ta nói ngươi nghe, cẩu gia gia ngươi đây tính khí không tốt. Cái bếp rách đó ta tuyệt đối sẽ không đi đâu, có công việc gì cần làm, ngươi tự mình làm luôn đi nha! Nếu ngươi để ta làm, hừ hừ… đừng trách ta đây không khách khí.
Chu Bất Hoặc hiển nhiên là bị bộ dạng con chó hung dữ của Hạo Thiên Khuyển dọa cho sợ, rụt rụt cái cổ nói:
-Ta… ta báo với sư phụ nha…
Hạo Thiên Khuyển hừ hừ nói:
-Sư phụ của người đâu thể lúc nào cũng ở cạnh người được, ngươi ở một mình ta sẽ đánh ngươi!
Chu Bất Hoặc sắp khóc...
Tần Thọ nói:
-Được rồi, hù dọa người ta làm gì? Hơn nữa đánh người cũng không đúng đâu, tục ngữ có câu quân tử động khẩu không động thủ....
Chu Bất Hoặc gật đầu theo, hắn bỗng nhiên cảm thấy, so với con chó kia, con thỏ này không tệ lắm...