Chương 209. Ăn no tám phần
Tiếp theo lại nghe con thỏ nói:
-Nếu hắn ta không nghe lời, ngươi cứ cắn hắn đi, nếu không thì nguyên một hàm răng sắc bén như lưỡi dao của ngươi, không phải là lãng phí rồi sao?
Trong đầu của Chu Bất Hoặc có hàng vạn câu mẹ nó bay tới tấp, rồi khóc thầm nói: “Đám người này là người gì thế? Sau này phải tránh xa đám người này ra mới được...”
Ngay tại lúc này, thỏ vỗ vai hắn, rồi nói:
Bất Hoặc, huynh đừng quá lo lắng. Hắn ta không muốn làm, ta nguyện ý làm! Sau này nếu như có chuyển rau, trông coi kho, hoặc là đầu bếp tạm thời cũng có thể gọi ta. Con người ta không có tật gì hết, chỉ là rất siêng năng!
Chu Bất Hoặc nghi ngờ nhìn Tần Thọ, nói:
-Thật không?
Tần Thọ vỗ ngực đáp:
-Đương nhiên là thật!
-Vậy ta đúng là có chút chuyện, xử lý thực phẩm, ngươi làm không? - Chu Bất Hoặc hỏi.
-Làm! Đương nhiên làm!
-Vậy được, ngươi đi theo ta. Sau bếp bây giờ không còn chuyện gì để làm, chủ yếu là chỉnh lại thực phẩm. Sáng sớm hôm nay có khách hàng đưa tới một con trăn Tam Giác Cung Nhiêm, được hẹn sẽ đến ăn vào ban đêm, hẹn tối này sẽ ăn. Trước đây không có thời gian xử lý, ngươi đến đây rồi, vừa hay có thể giúp đỡ… đi, ta dạy ngươi xử lý như thế nào. - Chu Bất Hoặc nói.
Tần Thọ cười hi hi gật đầu, lắc lư cái mông đi theo lên trước.
Hạo Thiên Khuyển thấy tình hình như thế nhếch miệng nói:
-Ngươi có phải bị ngố rồi không? Việc này cũng làm? Thôi vậy, không để ý đến ngươi nữa, ta kiếm chỗ nào đó ngủ một giấc đây.
Vén ra tấm màn che bếp sau, Tần Thọ một chân bước vào, khoảnh khác ấy cảm giác như là đi xuyên qua một động nước.
Bước một bước qua, Tần Thọ lác mắt!
-Đây là bếp sau của các ngươi? - Tần Thọ kinh ngạc nói.
Chỉ thấy trước mặt rõ ràng là một thế giới nhỏ!
Một bãi bồi bằng phẳng nằm kẹp giữa hai ngọn núi lớn, một dòng sông lớn hiền hòa chảy ngang qua đồng bằng. Dòng nước vô cùng trong vắt, nhìn một cái đã thấy được đáy nước.
Những ngọn núi cây cối mọc um tùm, rất nhiều loại cây trồng chen chúc nhau...
Nhưng mà Tần Thọ nhìn kỹ mới phát hiện ra, nhưng cây trồng này không phải là những cây trồng thông thường, toàn bộ đều cây trồng này đều là thực vật dùng để điều phối gia vị!
Dưới núi, cả một khoảng đất trống, đang phơi rất nhiều sản phẩm điều phối gia vị, Tần Thọ nhìn qua một cái, những thứ gia vị trông giống như hạt tiêu, hồi hương, ớt hiểm vân vân, nhưng hắn biết rằng gia vị ở đây phải là phiên bản nâng cấp, tốt hơn nhiều so với những loại gia vị ở Địa Cầu.
Còn một ngọn núi khác trồng đủ loại rau xanh, có mấy loại rau Tần Thọ nhận ra được tên, cũng có loại không biết, nhưng mà trước mắt nhưng chuyện này đã không quan trọng nữa, bởi vì nước miếng trong miệng của Tần Thọ sắp chảy ra rồi.
Chu Bất Hoặc như lẽ đương nhiên mà gật gật đầu:
-Đúng rồi, đây là bếp sau của chúng ta, việc tiếp theo mà ngươi cần xử lý chính là còn Tam Giác Cung Nhiêm bên kia kìa.
Tần Thọ thuận theo tầm nhìn của Chu Bất Hoặc mà nhìn qua, chỉ nhìn thấy một con rắn to một trăm mét hơn nằm bệch trên mặt đất, lười thè ra rất là dài, hiển nhiên là đã chết tươi rồi.
-Ngươi biết xử lý Tam Giác Cung Nhiêm không? - Chu Bất Hoặc hỏi.
Tần Thọ đáp:
-Biết! Nhất định biết!
-Thật không? - Chu Bất Hoặc có chút không tin.
-Nhất định biết! Chỉ cần là ăn, ta đều biết! Được rồi, ở đây giao lại cho ta, ngươi đi đi. Đúng rồi, nếu như ngươi không biết xử lý con Hiêu đó, hay là để ta giúp ngươi xử lý luôn nha. - Tần Thọ kêu lên.
Chu Bất Hoặc trợn tròn hai mắt lên một cái:
-Ta không biết xử lý? Ta đương nhiên biết xử lý!
-Bất luận là người biết hay là không biết, cứ đưa cho ta! Ngươi đi nghỉ đi, chỗ nào chơi vui cứ đi đến chỗ đó… sau này cái bếp sau này, cứ giao hết cho ta là được rồi, bảo đảm một cọng lông cũng không dư thừa ra cho ngươi! Ồ… ý ta nói là sạch sẽ đến mức một cọng lông nhỏ cũng không có! Bếp sau mà, nhất định phải thật sạch sẽ!
-Đúng rồi, ngươi coi chừng con chó đó kỹ nha, hắn không biết an phận đâu. Lỡ như có ăn trộm món đồ gì ở chỗ các ngươi, thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi nha. - Tần Thọ nói.
Chu Bất Hoặc vốn còn có chút cảm giác con thỏ này không đáng tin, nhưng vừa nghe thỏ nói vậy, hắn ta lại có chút lo lắng Hạo Thiên Khuyển rồi.
Thế là, Chu Bất Hoặc nói với Tần Thọ cách đi ra khỏi bếp sau xong, lập tức đi ra ngoài tìm Hạo Thiên Khuyển.
Đợi Chu Bất Hoặc đi khỏi...
Tần Thọ vui mừng cười lên, đi vòng quanh con Tam Giác Cung Nhiêm một vòng, sau khi xác định chỗ nào là thịt ăn ngon, cười hi hi một cái:
-Tam Giác Cung Nhiêm, thịt ngọt lại mập, đặc biệt là vảy ngược ba tấc dưới đầu tam giác, là loại tốt nhất trong các loại thịt trăn! Ăn xong có thể nâng cao khả năng chống độc, rất tốt, vô cùng tốt… ngươi là của ta rồi, ha ha...
Tần Thọ nói xong, vung tay một cái, những ngọn cỏ bên lề bay lên, giữa không trung băm nhiễn hợp lại, rồi biến thành những thanh củi, một chiếc nồi sắt lớn rơi xuống.
Tần Thọ lại vung tay, nước trong hồ bay lên rơi vào nồi...
Tần Thọ vội vàng lấy Luyện Khí Tống Cương ra, nói:
-Hoàng thư, đến lúc ngươi phải làm việc rồi, mau điều chế ra những nguyên luyện của món đồ này cho ta!
Hoàng thư bên trên hiện lên một dòng chữ:
“Không làm, ăn trộm đồ là chuyện rất xấu hổ!”
Tần Thọ trực tiếp vứt Hoàng thư vào nồi:
-Nếu đã không dùng được, vậy thôi ăn ngươi luôn.
Hoàng thư lập tức hiện lên một hàng chữ:
“Chuẩn bị xong rồi, đại ca, khi nào bắt đầu làm làm việc? Trái tim muốn ăn trộm của ta đã không nhịn được nữa rồi!”
Tần Thọ mới hài lòng cầm sách từ trong nồi lên, giũ giũ nước trên mặt sách, lật tới trang điều chế gia vị từng cái một đối ứng rồi so sánh với những gì đã biết trong quá khứ.
Quả nhiên, những gia vị này đều không phải là gia vị bình thường.
Ớt hiểm không phải là loại ớt hiểm bình thường, là Thiên Linh Tiêu, ba trăm năm mới nở hoa một lần, thêm ba trăm năm nữa mới kết một trái, sản lượng không lớn, nhưng mùi vị rất đỉnh.
Tần Bì Gai gọi là Vân Hoa Tử, trăm năm mới dùng được, nhưng phải đảm bảo được mùi vị, mỗi chuyện phơi khô thôi cũng mất năm trăm năm, chỉ sợ ngay cả ở trên Thiên Đình cũng là loại gia vị vô cùng cao cấp.
Trong đó có một loại lá cây, ngắt một cái liền thành nước, khi rơi vào nước bốc hơi ngay lập tức, biến thành muối… quả thật là có chút thần kỳ.
...
Tần Thọ lúc mới đầu chỉ là hiếu kỳ, sau đó lại phát hiện những loại gia vị này lại chơi rất vui, thế là một bên chơi một bên bỏ gia vị vào túi...
Sau khi một đi một lại, những gia vị dưới núi đã ít đi một nửa...
Tần Thọ cũng không quan tâm mấy cái này, chạy lại chỗ cái nồi lớn đốt lửa lên, biến ra một miếng vải vụn rửa sạch nồi, cắt xong hành tỏi gừng, lấy vài hạt Tần Bì Gai, hồi hương.
Sau đó tùy ý dùng tay cắt trên người của Tam Giác Cung Nhiêm một miếng thịt vứt vào nồi, chỉ nghe thấy xèo một tiếng...
Thịt mỡ trong như pha lê tan chảy trong chảo, một lớp dầu phủ dưới đáy chảo, hương thơm của mỡ trăn từ từ lan tỏa ra...
Tần Thọ ngửi ngửi, nước miếng không kiềm được mà chảy xuống, chép chép miệng nói:
-Thơm quá! Không hổ danh là cấp hoàng kim thất tinh Tam Giác Cung Nhiêm, mùi vị thịt này, chẹp chẹp… thơm quá!
Tần Thọ vừa lau nước miếng, vừa gắp miếng thịt mỡ đã được nướng chín lên, bỏ vào miệng, cắn một cái, cảm giác giòn tan, cũng đồng thời, một chất dầu béo chảy ra, mùi vị thơm ngon tràn ngập trong miệng, đến mức hắn phải nhắm mắt lại thưởng thức.
-Quá ngon!
Tần Thọ kêu lên một tiếng, nhưng hắn cũng biết là, đây chỉ là một miếng thịt mỡ trăn đơn giản mà thôi.
Mỹ vị thật sự là ở đằng sau kìa...