Chương 211. Biến to lên đi, bảo bối!
Chu Bất Hoặc nhìn kỹ một cái, quả nhiên là Hạo Thiên Khuyển!
Nhưng mà cái tên này cũng đen quá đi mất, nằm ở dưới tảng đá, giống như là hòa mình vào màn đêm vậy...
Hạo Thiên Khuyển ngáp nói:
-Ngươi tìm ta để làm gì? Cản trở giấc ngủ của ta...
Chu Bất Hoặc vừa mới mở miệng, liên nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói không vui vẻ.
-Giấc ngủ?
Đang nói chuyện, Trù Thần đã đi qua đến nơi, nét mặt trang nghiêm nhìn Hạo Thiên Khuyển.
Hạo Thiên Khuyển ngáp ngáp, rồi lắc lắc đầu nói:
-Không có, ta muốn nói, không được ngủ.
-Ngươi thật ra không cần phải nói dối, tuy rằng ta không thích người nói dối, nhưng tự bản thân ta nhận định tính cách của mình cũng rất dễ chịu...
Trù Thần vẫn một bộ dạng nho nhã.
Hạo Thiên Khuyển nghi ngờ nhìn Trù Thần, nhưng khí chất của Trù Thần đúng là… quá nho nhã rồi, nhìn như thế nào cũng không nhìn ra được là một người có tính tình không tốt, hay là người có tính cách cường bạo.
Hạo Thiên Khuyển gật gật đầu nói:
-Vừa rồi không cẩn thật ngủ gật một cái.
Trù Thần cười cười gật đầu nói:
-Nói như vậy, ngươi thừa nhận mình đã ngủ rồi phải không?
Hạo Thiên Khuyển đáp:
-Cũng không tính là như thế, chỉ là ngủ gật chút thôi....
Lời này vừa nói xong, Chu Bất Hoặc lùi về phía sau vài bước, kèo rộng khoảng cách ra.
Hạo Thiên Khuyển ngơ ngác, trong lòng nghĩ tên nhóc này đang làm gì thế? Trốn cái gì? Hắn đáng sợ như vậy?
Giấy lát sau, liền nghe thấy xẹt rẹt một tiếng!
Hạo Thiên Khuyển ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cơ thể ốm ốm yếu yếu của Trù Thần bành trướng ra, y phục cũng rách hết! Cơ bắp toàn thân nổi lên, một gương mặt vô cùng nho nhã đột nhiên trở nên hung dữ vô cùng, miệng lớn mở ra, răng còn sáng bóng hơn cả của Hạo Thiên Khuyển!
Hạo Thiên Khuyển chưa kịp nói gì hết, thì nghe thấy tiếng Trù Thần gầm lên:
-Ngươi lấy tiền lương của ta nhưng lại trốn đi ngủ ở chỗ ta? Ta cho ngươi ngủ!
Hạo Thiên Khuyển co chân định bỏ chạy, kết quả cái đuôi bị người ta nắm lại, sau đó chỉ cảm thấy như trời đất quay cuồng...
Bang!
Mặt Hạo Thiên Khuyển đã dính xuống đất!
-Nhẹ chút đi! Chết người bây giờ! - Hạo Thiên Khuyển kêu lớn.
Bang!
-Đừng đập mặt!
Hạo Thiên Khuyển phát hiện trận đoàn này tránh không khỏi rồi, thà rằng cầu xin đổi cách thức đánh.
Bang!
-Lại là mặt!
Hạo Thiên Khuyển phẫn nộ kêu lên, cố gắng giãy giụa thoát khỏi bàn tay của Trù Thần, chịu thôi, sức mạnh của Trù Thần quá mạnh, căn bản là không thoát ra được!
Bang!
-Dám nói láo? Dám gạt ta? Dám ngủ? Này thì ta cho người ngủ này, ta cho ngươi ngủ này...
Trù Thần gầm lên ném Hạo Thiên Khuyển rơi xuống mặt đất.
Hạo Thiên Khuyển cho là cuối cùng cũng kết thúc rồi, kết quả là thấy một cái chân lớn đạp xuống, bốp bốp bốp...
Một tiếng động vang lên, Hạo Thiên Khuyển bị đập xuống trong đất.
Nhưng mà còn chó này da thô thịt cũng dày, tuy là bị đánh đến thè cả lưỡi ra, hai mặt trợn hết tròng trắng lên, nhưng mà ngay cả một lớp da cũng không bị tróc ra.
Trù Thần đánh đúng một tiếng đồng hồ, cơn giận trong người từ từ hạ xuống, thân thể lực lưỡng từ từ thu nhỏ lại, biến trở lại là một thư sinh nho nhã, sau đó cả người kinh ngạc nói:
-Ôi trời ơi… Hạo Thiên Khuyển, ngươi làm sao vậy? Nhận lỗi cũng không cần phải dùng đến cách như vậy, đầu đập đến nỗi trên mặt đất tạo thành lỗ luôn rồi...
Hạo Thiên Khuyển trợn mắt lên:
-Đầu óc ngươi không có ký ức?
Trù Thần chớp chớp mắt:
-Ký ức gì?
Hạo Thiên Khuyển nói:
-Vừa rồi ta chỉ là ngủ gật thôi, ngươi lại đánh đập ta một tiếng đồng hồ? Ngươi còn không thừa nhận?
Chu Bất Hoặc vừa nghe, che mặt lại, quay người đi, cảm thán nói:
-Thôi xong rồi...
Sau khi Hạo Thiên Khuyển kêu la xong, lại có cảm giác có gì đó không đúng, sau đó lại thấy Trù Thần mở miệng lớn ra, nặn ra một nụ cười, thân hình lại một lần nữa bành trướng ra...
Hạo Thiên Khuyển giọng như muốn khóc nói:
-Không phải chứ?
Giấy lát sau, phía sau hậu viện lại vang lên một tiếng chó kêu thảm thiết kéo dài cả một tiếng đồng hồ...
Một tiếng sau đó.
-Trời ơi, Hạo Thiên Khuyển, ngươi bị làm sao vậy? Ngươi không cần phải tự trách như vậy, ngươi tại sao lại dập đầu qua bên này tạo thêm một cái lỗ vậy?
Trù Thần vô cùng ôn hòa, có chút đau lòng hỏi.
Đầu của Hạo Thiên Khuyển đã nằm trong lòng đất, nữa ngày cũng không có động tĩnh, cái mông thì chỏng lên trời, chân sau giãy giụa trên không trung một cái… nửa ngày sau mới truyền đến giọng nói của Hạo Thiên Khuyển:
-Ta chỉ là… ừm, ngươi… thôi bỏ đi, tự dập, ta nhận lỗi rồi, được không?
-Thật là ngoan!
Trù Thần mãn nguyện gật gật đầu, sau đó nói với Chu Bất Hoặc:
-Bất Hoặc, ngươi xem xem Hạo Thiên Khuyển người ta, thật là có gia giáo, biết sai có thể sửa, với lại cách ăn năn hối lỗi cũng rất khiến người ta cảm động.
Chu Bất Hoặc dường như đã nhìn quen cảnh này rồi, gật đầu lia lịa nói:
-Vâng… sư phụ nói rất đúng ạ.
-Con thỏ đó đâu? Ây… sao áo của ta lại hỏng nữa rồi? Thật là phiền phức...
Trù Thần đang nói chuyện, thì lấy ra một chiếc áo choàng hoàn toàn mới màu trắng mặc lên người.
Chu Bất Hoặc nói:
-Con thỏ đang ở sau bếp xử lý thực phẩm ạ, người muốn đi xem không?
Trù Thần gật gật đầu:
-Đi nào, đi xem xem. Con thỏ đáng yêu kia nhìn có vẻ cũng rất ngoan.
-Dẫn theo Hạo Thiên Khuyển, chúng ta cùng đi xem.
Trù Thần bổ sung thêm một câu.
Chu Bất Hoặc vội vàng nhổ Hạo Thiên Khuyển từ dưới đất lên, quan tâm hỏi han:
-Không sao chứ?
Hạo Thiên Khuyển hừ hừ nói:
-Đừng động vào ta, để ta trốn ở dưới thêm xíu, ta nhân cơ hội có thể lại ngủ thêm...
Vừa muốn nói là lại ngủ thêm một chút, hắn rùng mình dữ dội...
Trù Thần hỏi:
-Người còn có thể làm sao nào?
Hạo Thiên Khuyển lập tức đứng thẳng lưng lại nói:
-Ta vẫn còn có thể đi với các ngươi xem xem!
-Thật ngoan!
Trù Thần nhìn chó với vẻ mặt ngưỡng mộ, nho nhã, đáng yêu mà đi lên trước.
Hạo Thiên Khuyển nhìn tấm lưng của Trù Thần, hắn ta thật sự không thể nào đem cái dáng vẻ ẻo lả này của Trù Thần cùng với cái nam tử dũng mãnh đánh hắn vừa rồi liên tưởng đến nhau, đây đúng thật là cùng một người không?
-Sư phụ ngươi chắc không phải là một xác hai hồn chứ?
Hạo Thiên Khuyển lén lén hỏi Chu Bất Hoặc.
Chu Bất Hoặc gật gật đầu nói:
-Không phải, sớm đã tìm người chẩn rồi, ngài ấy là bị đa nhân cách. Bởi vì tính cách không ổn định, cho nên ngài ấy có đặc quyền, không cần phải thượng triều. Ừm… cũng không có ai nguyện ý gặp ngài ấy… sợ bị đánh.