Chương 212. Bào Đình, Sơn Hà
Bây giờ Hạo Thiên Khuyển mới hiểu tại sao hắn chưa bao giờ gặp qua Trù Thần rồi, cái tên này đúng thật là có vấn đề!
Nghĩ thử mà xem ngay cả chúng tiên cũng không nguyện ý tiếp xúc với cái tên này, hắn thì lại phải đối mặt cả mười năm!
Hắn ta bỗng nhiên có chút bốc đồng muốn chết đi cho xong… trong lòng thầm mắng: “Con thỏ chết tiệt! Đều tại ngươi hết! Nếu không phải ngươi dẫn ta đến trước cửa tiệm này, Ta có ra nông nổi này không? Ta con mẹ nó chỉ là muốn ăn một bữa thịnh soạn, tại sao lại khó đến như vậy? Ngươi hãy đợi đấy, lát nữa ta sẽ cho ngươi biết cái cảm giác bị nam tử lực lưỡng bạo hành là như thế nào!”
Đang suy nghĩ, Hạo Thiên Khuyển đột nhiên ngớ người ra, dùng mũi ngửi ngửi, kêu lên:
-Mùi gì thơm thế này?
Chu Bất Hoặc cũng ngửi ngửi, nhíu mày nói:
-Đây là mùi vị của thịt mỡ Tam Giác Cung Nhiêm bị chiên giòn, cộng thêm ba trái Thiên Linh Tiêu, Vân Hoa Tử ba hạt, hai miếng Tùng Vân Bì, Địa Xích Can hai lạng, một muỗng Thảo Mộc Diêm sau chiên nóng lên cộng thêm ba gam thịt vẩy của Tam Giác Cung Nhiêm, xào thêm năm phút chính là mùi vị này...
Chu Bất Hoặc nhíu mày phân tích, chỉ ngửi một cái mà có thể phân ra được tất cả gia vị, có thể thấy được kỹ năng cũng không phải chỉ là hư danh, nhưng hắn vẫn còn có nghi hoặc:
-Ây… Không đúng nha, mùi vị này hình như còn thêm món gì đó vào nữa.
Hạo Thiên Khuyển kế bên nói:
-Chắc lại lại bỏ thêm chỗ thịt khác của Tam Giác Cung Nhiêm, mấy mùi vị hòa lại với nhau, chắc là mùi vị đó đó.
-Đúng! Đúng thật là như vậy… ồ, sao người biết được vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng từng học nấu ăn? - Chu Bất Hoặc kinh ngạc.
Hạo Thiên Khuyển lắc lắc đầu:
-Chưa học, hôm nay mới đến đây thôi, cũng coi là học tại chỗ đó.
Chu Bất Hoặc không dám tin nói:
-Ngươi là thiên tài sao?
Hạo Thiên Khuyển cười ha ha một cái nói:
-Thiên tài? Hớ hớ… quả nhiên ngươi là một tên mù, ngửi gì mà ngửi? Ngươi không biết nhìn sao? Con Tam Giác Cung Nhiêm lớn như vậy chỉ còn lại mỗi bộ xương, thằng ngu cũng biết là chuyện gì đang xảy ra.
Chu Bất Hoặc ngơ ngác, quay đầu lại xem, chỉ nhìn thấy chỗ vốn để con Tam Giác Cung Nhiêm giờ chỉ còn lại một đống xương!
Và cách đó không xa, một cái nồi vẫn còn đang nấu, một con thỏ ngồi ngay đó, cầm bình rượu nhỏ uống, ăn cùng với miếng thịt lớn, một bộ dạng thong thả hưởng thụ, thi thoảng lại uống một ngụm rượu lớn!
-Con thỏ!!!
Chu Bất Hoặc gần như dùng toàn sức lực, gào thét lên.
Tần Thọ dụi dụi đôi tai, xoay đầu lại nhìn Chu Bất Hoặc, mở miệng cười nói:
-Ôi, các người đến rồi? Mau lên, mau lên, cùng nhau làm cùng nhau ăn. Nhưng mà thịt không còn nhiều nữa rồi...
Chu Bất Hoặc vội vã chạy lại, giận dữ nói:
-Con thỏ này, ngươi… ngươi…
Tần Thọ ngà ngà say hỏi:
-Ta… làm sao nào?
-Còn làm sao? Ngươi còn hỏi? Ngươi đã ăn mất Tam Giác Cung Nhiêm của chúng ta rồi?!
Tần Thọ quả quyết lắc đầu nói:
-Không có mà.
Chu Bất Hoặc điên lên nói:
-Ngươi còn không thừa nhận? Tam Giác Cung Nhiêm giờ chỉ còn mỗi xương thôi, trong nồi ngươi còn có thịt, trong miệng cũng đang nhai thịt! Ngươi còn nói ngươi không có? Ngươi còn ăn nữa?!
Tần Thọ bỏ một miếng thịt vào miệng rồi nói:
-Ngươi nói ta đã ăn hết con Tam Giác Cung Nhiêm, chuyện này sao có thể… ta chỉ ăn thịt của nó thôi, không phải xương vẫn để lại sao. Cho nên, không tính là ăn, nhiều nhất là thưởng thức thôi.
-Ngươi...
Chu Bất Hoặc vô cùng phẫn nộ nhìn Tần Thọ.
Hạo Thiên Khuyển thấy cảnh này, gương mặt cười gian đi đến bên Tần Thọ, nói:
-Thỏ, ngươi có bao giờ bị nam nhân lực lưỡng đánh qua chưa?
Tần Thọ lắc đầu nói:
-Không có, một nam nhân sao lại ăn hiếp một con thỏ được? Chỉ có nữ nhân, quái thai, bà tám, những nữ nhân cực kỳ xấu tính mới đánh con thỏ đáng yêu như ta đây.
Hạo Thiên Khuyển hớ hớ cười nói:
-Hôm nay ngươi có thể cảm nhận một lần rồi đó.
Tần Thọ ngạc nhiên, không hiểu Hạo Thiên Khuyển đang nói gì.
Bên kia Chu Bất Hoặc kêu lên:
-Sư phụ, thỏ đã ăn mất Tam Giác Cung Nhiêm của chúng ta rồi!
Tần Thọ bây giờ mới phát hiện ra, Trù Thần đã đến đây rồi.
Hạo Thiên Khuyển cười tít mắt lủi thủi lùi về phía sau, trong miệng lẩm bẩm nói:
-Biến lớn đi, bảo bối, biến lớn đi… thịt nó! Ừm… lời này hình như có chút không đúng, sao cảm thấy có chút buồn nôn...
Nhưng mà Hạo Thiên Khuyển đợi cả nửa ngày, Trù Thần cũng không có ý phát điên, nhưng lại hí hửng híp mắt nhìn nồi thịt Tam Giác Cung Nhiêm của Tần Thọ.
Lát sau, Trù Thần hỏi:
-Con thỏ, đây là người làm?
Tần Thọ ợ hơi rượu một cái, nói:
-Ừm… ăn không?
Trù Thần ngồi xuống, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai chép chép rồi nói:
-Mùi vị không tệ, nhưng mà muối hơi nhiều, Thiên Linh Tiêu bỏ ít quá, phải thêm chút Tần Bì Gai tươi, Tần Bì Gai khô có chút kém vị, Ma Diệp bỏ quá nhiều, làm lấn ác những mùi vị khác...
Trù Thần vừa ăn vừa bình luận.
Tần Thọ vừa nghe, vội lấy cuốn sổ nhỏ ra từng câu một ghi chép lại, sau đó lắm lúc lại gật gật đầu, hỏi một câu:
-Nên thêm bao nhiêu, giảm bao nhiêu?
Trù Thần đều trả lời hết từng câu.
Chu Bất Hoặc và Hạo Thiên Khuyển ở bên cạnh thấy một màn như vậy, cái cằm sắp rơi hết trên mặt đất rồi, vậy cũng có thể à?
Cái con thỏ này cũng như vậy rồi mà Trù Thần cũng không truy cứu?
Còn vừa trò chuyện vừa ăn cùng hắn?
“Đệt! Thế giới thật kỳ diệu, mẹ nó có phải đi nhầm cửa hàng rồi hay không hả? Trù Thần có phải bị đánh tráo rồi hay không hả?" Trong lòng Hạo Thiên Khuyển mắng to không ngừng.
Đợi đến khi nói chuyện phiếm xong, đồ ăn cũng ăn hết sạch rồi.
Chu Bất Hoặc lại gần tới nói:
-Sư phụ, Tam Giác Cung Nhiêm này là khách nhân đưa tới, muốn ăn vào buổi tối. Hiện tại…
Hạo Thiên Khuyển nghe xong, vội vàng đã chạy tới, hát đệm nói:
-Trù Thần, thế nhưng tên này chưa thông qua sự đồng ý của ngươi đã ăn vụng cả con Tam Giác Cung Nhiêm của ngươi rồi. Ngươi không tức giận? Ta đây là người ngoài cũng không nhìn được nữa! Nếu ta là ngươi, nhất phải cho hắn một bài học! Phải đánh cho hắn ra được cảm giác bong bóng khí!
Tần Thọ nghe xong, mặt lập tức đen, hắn cảm thấy cái con chó chết tiệt này đang đứng giữa đâm chọt cho Trù Thần đánh hắn!
Quả nhiên cái con chó chết tiệt này không phải một con chó ngoan!
Còn có con chó chết tiệt này đột nhiên điên, chắc không phải từng bị người đánh chứ?
Tần Thọ hé mắt, nói:
-Ngươi từng bị đánh?
Hạo Thiên Khuyển nghe xong, cười ha ha nói:
-Sao có thể? Ta biết điều nghe lời người như vậy, sao có thể bị đánh!
Lời này vừa nói ra, Chu Bất Hoặc lập tức lui về phía sau mấy bước.
Hạo Thiên Khuyển lập tức có loại linh cảm không lành.
Xoẹt xẹt!
Tiếng y phục xé vụn quen thuộc vang lên một trận.
Hạo Thiên Khuyển cũng không nhanh chân bỏ chạy!
Kết quả vở kịch ngày xưa đã tái diễn, cái đuôi thoáng cái bị nắm chặt rồi, sau đó hú một tiếng bị ném lên!
Bịch!
Hạo Thiên Khuyển bị nện xuống mặt đất!
-Cho ngươi nói dối, cho ngươi nói dối…
Bịch bịch bịch.
Ngã, đánh, đạp.
Trù Thần biến hình vừa quở mắng vừa đánh.
Tần Thọ bên cạnh há to miệng, vẻ mặt không dám tin hỏi Chu Bất Hoặc:
-Sư phụ ngươi vẫn luôn mạnh như vậy sao? Còn có thể biến thân siêu say da à?
Chu Bất Hoặc cười khổ nói:
-Sư phụ ta ghét nhất là người khác lừa gạt, nếu như vừa nãy ngươi nói dối thì có lẽ cũng sẽ bị đánh như vậy. Ngoài ra, sư phụ ta chán ghét người khác lười biếng, vừa nãy ngươi không chỉ có không làm việc, mà còn trộm ăn cái gì đó, quả thật đã tụ hợp đủ toàn bộ điều kiện bị đánh. Chỉ là, ta cũng không nghĩ ra vì sao sư phụ không đánh ngươi.
Tần Thọ sờ sờ cái cằm, nói thật, hắn cũng không biết vì sao, đoán chừng là nhìn vừa mắt rồi.
Bên phía Trù Thần đang biến hình kia, hắn đánh tới một tiếng đồng hồ mới dừng lại.
Hạo Thiên Khuyển bị đánh lún vào trong đất lần nữa.
Đợi cho thân thể Trù Thần thu nhỏ lại, lúc biến về bộ dáng nam tử văn nhược, vẻ mặt hắn kinh ngạc nói:
-Hạo Thiên Khuyển, ngươi làm sao? Ai nha, đây cũng quá thảm rồi, người nào đã hạ thủ vậy? Ác tới vậy.
Hạo Thiên Khuyển nỗ lực đứng lên, kêu lên:
-Chính là đồ khốn nạn đánh!