Chương 213. Bào Đình, Sơn Hà (2)
Chu Bất Hoặc nghe xong, vội vàng lại lui về sau hai bước.
Tần Thọ bèn vội vàng đi về sau giống hắn ta.
Tiếp đó chợt nghe Trù Thần rống to một tiếng, thân thể bành trướng lần nữa, sau đó chính là - thùng thùng thùng…
Tiếng trầm đục của thiết quyền hành hung một đống thịt cộng thêm âm thanh một con chó kêu thê lương thảm thiết một trận.
Tần Thọ nói:
-Sư phụ ngươi.
Chu Bất Hoặc cảm thán nói:
-Ta nói, sư phụ ta ghét nhất người khác nói dối, sao hắn không thể tiếp thu giáo huấn vậy? Còn nói dối.
Tần Thọ trừng mắt như hạt châu nhìn Chu Bất Hoặc, bộ dạng Chu Bất Hoặc như muốn nói - ngươi hiểu mà, trong vòng một giây Tần Thọ đã hiểu Trù Thần không phải biến lớn là lập tức nổi điên, thu nhỏ lại là lập tức mất trí nhớ, người này là cái gì cũng biết, giả điên lừa gạt con chó ngốc, không có việc gì đi đánh chơi, rèn luyện thân thể đây mà!
Quả nhiên, người thành thật đều nhìn thấy thành thật, âm hiểm lắm!
Sau một giờ đồng hồ, Trù Thần đánh xong, lần nữa biến về trạng thái văn nhược, duỗi tay duỗi chân ra, cảm thán nói:
-Ai nha, đột nhiên một thân xương cốt giống như đã giãn ra toàn bộ rồi, thoải mái quá, Hạo Thiên Khuyển, ngươi làm sao vậy?
Hạo Thiên Khuyển đứng lên, nói:
-Ngươi cứ nói đi? Một ngày tổng cộng mười hai canh giờ, ngươi đánh ta đánh tới ba canh giờ, có thể không cường gân hoạt huyết sao?
-Ta đánh ngươi? Ngươi đây chính là bị ta đánh?
Vẻ mặt Trù Thần kinh ngạc hỏi, biểu cảm kia, vẻ mặt kia, nếu không phải Tần Thọ biết rõ người này đang diễn trò thì suýt chút nữa đã tin là thật rồi.
Hạo Thiên Khuyển cũng không ngốc, dựa trên nguyên tắc kiên quyết không nói dối nói:
-Đúng, chính là ngươi đánh!
Tần Thọ nghe xong, vội vàng nói:
-Trù Thần, mặc dù lúc trước Hạo Thiên Khuyển có sai, nhưng mà cũng không thể đánh tới vậy được.
Hạo Thiên Khuyển nghe xong, sắp khóc rồi, không hổ là huynh đệ, thời khắc mấu chốt vẫn giúp hắn nói chuyện kìa!
Trù Thần cũng khẽ gật đầu nói:
-Ừ, đúng là có chút tàn nhẫn rồi.
Tần Thọ nói:
-Đúng vậy, quá tàn nhẫn rồi! Nào có ai đánh như vậy chứ! Đổi người khác chắc chắn sẽ có câu oán hận, nhưng mà Hạo Thiên Khuyển khác biệt, thế mà Hạo Thiên Khuyển vẫn trung thành mẫu mực, cho dù người khác đối xử như thế nào với hắn, thì hắn cũng sẽ không có câu oán hận nào đấy, một con chó tốt như vậy, thật sự không thể đánh như vậy được. Đúng không? Hạo Thiên Khuyển?
Hạo Thiên Khuyển gật đầu nói:
-Đúng, không thể đối xử như vậy với ta.
Tần Thọ tiếp tục nói:
-Vậy ngươi có câu oán hận nào không?
Tuy rằng Hạo Thiên Khuyển vẻ mặt oán khí, nhưng mà vẫn theo bản năng thuận theo con thỏ nói và lắc đầu:
-Không có.
Tần Thọ nghe xong, dựng thẳng một ngón tay cái lên nói:
-Huynh đệ, trâu bò! Không sợ chết luôn!
Nói xong, Tần Thọ bèn vội vàng tránh xa khỏi chỗ đó.
Bây giờ Hạo Thiên Khuyển mới phản ứng kịp, mắng to một tiếng:
-Mẹ nó, lại rơi vào bẫy!
-Lại nói dối! Đã oán khí ngất trời, còn nói không có câu oán hận nào? Xem đánh!
Trù Thần hét lớn một tiếng, đã nắm được Hạo Thiên Khuyển và tiếp theo đó lại là một trận đánh.
Sau một giờ đồng hồ, mặt mũi Hạo Thiên Khuyển bầm dập nhìn hai người và một con thỏ trước mắt, run rẩy nói:
-Các ngươi, hơi quá đáng rồi, đánh cũng phải đổi chứ, đổi thời gian cũng được mà, đối với một người đánh một ngày, cũng không mang đi nghỉ ngơi, thì ai mà chịu nổi chứ.
Tần Thọ gật đầu nói:
-Có đạo lý, Trù Thần, ngươi xem ngươi đánh, đã oán khí ngất trời. Đúng không? Hạo Thiên Khuyển?
Hạo Thiên Khuyển căn cứ vào nguyên tắc kiên quyết không nói dối, gật đầu nói:
-Đổi lại là ngươi thì ngươi cũng có lời oán hận!
Chu Bất Hoặc lôi kéo con thỏ vội vàng lui về sau.
Thùng thùng thùng.
-Ta đánh ngươi cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi còn có câu oán hận? Ngươi xứng đáng với ta sao? Ngươi là đồ nam tử phụ lòng!
Thùng thùng thùng.
-Vỗn dĩ con không có cha mẹ đỡ đầu, một ngày làm sư phụ cả đời là vi phụ, ta làm cha ngươi dễ dàng lắm sao?
Thùng thùng thùng.
Sau một giờ đồng hồ đó.
Hạo Thiên Khuyển nằm rạp trên mặt đất, mí mắt hơi hơi nâng lên, nhìn hai người và một con thỏ trước mắt, một câu cũng không nói nữa.
Con thỏ ngồi xổm xuống, hỏi:
-Hạo Thiên Khuyển, trong lòng ngươi có còn hay không?
Hạo Thiên Khuyển nghe xong lê lết từng chút đứng lên, vừa há mồm đã lập tức hát:
-La la la! La la la! La la la la la la a nha a nha cái gì cũng nghe không thấy hết! Ngay cả giọng cũng đã vang lên, dừng cũng nghe không rõ!
Tần Thọ nhìn Chu Bất Hoặc, Chu Bất Hoặc nhìn Trù Thần, ba người khẽ lắc đầu cảm thán nói:
-Thật thương cho một con chó, cứ như vậy điên rồi.
Sau đó ba người kéo lấy xương cốt Tam Giác Cung Nhiêm rời đi.
Hạo Thiên Khuyển nhìn bóng lưng ba người đó, con thỏ đáng chết đó sao cuối cùng đều lừa hắn chứ? Không có thiên lý!
Trên đường, Chu Bất Hoặc hỏi:
-Sư phụ, Tam Giác Cung Nhiêm chỉ còn lại chút xương cốt này rồi, chúng ta khai báo thế nào với khách nhân?
Trù Thần lắc lắc cánh tay, vẻ mặt thoải mái và nói:
-Phía trên không phải còn có chút thịt này sao? Cạo xuống cũng có thể làm mấy món điểm tâm thật ngon rồi. Cứ cho bọn hắn ăn những món này đi!
Tần Thọ ngạc nhiên, tuy rằng thịt là hắn ăn, nhưng mà vẫn tò mò hỏi:
-Người ta lấy ra một con rắn lớn như vậy, các ngươi lại cho bọn hắn ăn đầu thừa đuôi thẹo?
Nghe nói như thế, Chu Bất Hoặc bẹp miệng nói:
-Cái gì gọi là đầu thừa đuôi thẹo? Gia sư chịu ra tay làm cho bọn hắn thì đã là may mắn của bọn hắn rồi, đâu thể chọn ba lấy bốn được chứ? Hơn nữa tiệm chúng ta có quy tắc, muốn gia sư ra tay, đầu tiên là nguyên liệu nấu ăn phải tự chuẩn bị, hơn nữa còn phải là gia sư cảm thấy hứng thú mới được.
Tiếp theo, phải là nguyên liệu nấu ăn nguyên vẹn, nhưng mà gia sư chỉ phụ trách làm hai bàn, tất cả thứ còn lại thuộc về tiệm chúng ta. Lại nói, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy Tam Giác Cung Nhiêm đó, còn chưa từng gặp sư phụ làm bao giờ, lần này lại có thể học không ít thứ rồi.
-Mẹ nó, đây không phải cướp bóc sao?
Hạo Thiên Khuyển vừa theo kịp nghe xong, theo bản năng kêu lên.
Ba người nghe vậy, quay đầu nhìn hắn, Hạo Thiên Khuyển sợ tới mức cái đuôi đều suýt chút nữa đã kẹp chặt trong đít, cúi đầu không lên tiếng.
Chu Bất Hoặc lắc đầu nói:
-Nếu như không có những thù lao này, dựa vào cái gì để cho gia sư ra tay? Gia sư chính là Trù Thần!
Tần Thọ buồn bực:
-Nếu mắc như vậy, có lẽ khách nhân của khách điếm các ngươi cũng không nhiều lắm đâu nhỉ?
Hạo Thiên Khuyển nghe xong lỗ tai cũng đã dựng lên, hắn cùng con thỏ bị bẫy đến làm lao động tay chân, còn không phải là bởi vì Trù Thần nói ngăn lại hơn ba mươi khách nhân? Nếu như dựa theo lời Chu Bất Hoặc nói đấy, đoán chừng một ngày cũng không có mấy người khách nhân.
Vậy bọn họ nhất định là đã bị lừa rồi!
Chu Bất Hoặc cười nói:
-Ta nói rõ là khách quý, khách nhân tầm thường sao có thể được ăn tay nghề của gia sư?
-Vậy ai làm? - Tần Thọ kinh ngạc hỏi.
Đang khi nói chuyện, Chu Bất Hoặc vung lên một cái rèm khác, nói:
-Vào xem sẽ biết.
Tần Thọ, Hạo Thiên Khuyển cùng đi theo, đi vào.
Sau một khắc chợt nghe âm thanh lộn xộn vang lên một hồi, tiếng gió vù vù, âm thanh lửa, âm thanh cái muôi ngựa lớn cuồn cuộn lúc xào rau, tiếng vang không dứt bên tai mọi người!
Tần Thọ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từng tầng mây bay nhẹ nhàng trên không trung, trên mỗi một đám mây bay có một cái bếp lò, trên đó, các đầu bếp dùng đến các loại bếp lò lớn nhỏ bất đồng, nồi gỗ ở đằng kia vù vù lật xào, dùng lửa đốt, rán các loại mỹ thực.
Mùi thơm bay tới, Tần Thọ chỉ cảm thấy cái mũi chưa đủ dùng, nước miếng gần thành sông.
Hắn chỉ cảm thấy món nào cũng có mùi thơm, và món nào cũng muốn nếm thử.
Tần Thọ vừa chịu đựng nuốt nước miếng, vừa hỏi:
-Đây đều là đệ tử của sư phụ ngươi?
Chu Bất Hoặc hơi ngửa đầu, kiêu ngạo và nói:
-Sư phụ ta chỉ có một người đệ tử là ta! Những thứ này đều là đầu bếp nổi danh ở địa phương khác, muốn trên một đường trù nghệ có chỗ phát triển, tự nguyện đến giúp miễn phí.
-Cái gì? Tự nguyện? Miễn phí? Giúp đỡ?
Hạo Thiên Khuyển kinh ngạc hỏi.
Tần Thọ cũng là vẻ mặt khó hiểu, trên thế giới còn có người đại công vô tư như vậy?
Chu Bất Hoặc cười ha ha nói:
-Ta thừa biết các ngươi không thể giải thích vì sao, nhưng mà, ngay sau đó các ngươi sẽ hiểu.