Chương 215. Thuật Phân Thần (2)
Lúc đi ngang qua Tần Thọ, Tần Thọ chỉ cảm thấy được một loại mùi thơm nức mũi không có cách nào diễn tả được, nước bọt chảy ra không ngừng.
Nếu không phải ngại có quá nhiều người xung quanh đang nhìn, ra tay cũng sẽ nhanh chóng bị cản lại, thì hắn ta đã sớm lén lút ăn vụng một miếng.
Mặt mũi không cam lòng nhìn bóng lưng Chu Bất Hoặc bưng Long Tủy Tam Giác rời đi, cuối cùng đành lau nước miếng nói:
-Mẹ nó, ta muốn học nấu ăn!
-Ồ? Ngươi muốn học nấu ăn?
Lúc này giọng Trù Thần vang lên sau lưng Tần Thọ.
Tần Thọ quay đầu nhìn lại phát hiện ra Trù Thần đã biến thành bộ dạng nho nhã yếu đuối bình thường, một lần nữa mặc lại bộ trường sam bạch sắc, mỉm cười nhìn hắn.
Tần Thọ gật đầu nói:
-Ừ, ngươi dạy cho ta không?
Trù Thần chưa nói gì nhưng những đầu bếp đã cười trước.
-Con thỏ, bái Trù Thần làm sư không dễ dàng như thế. Chúng ta bao nhiêu người đây đều muốn nhận sư nhưng đáng tiếc, không có được cơ duyên đó.
-Muốn bái Trù Thần làm sư ít nhất cũng phải là đầu bếp số một số hai nha?
-Chúng ta ở đây tùy tiện chọn ra một người cũng là một trong những cao thủ đầu bếp ở một phương. Nhưng mà chúng ta còn chưa bước vào cửa được, con thỏ nhà ngươi có tài đức gì mà bước vào cửa lớp của Trù Thần?
-Đúng đấy, con thỏ này, đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu ngươi thật sự muốn học thì ta sẽ dạy cho ngươi?
Đúng lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, Trù Thần hỏi:
-Ngươi muốn học thật sao?
Tần Thọ kêu lên:
-Đương nhiên!
Trù Thần cười nói:
-Vậy thì được, ta dạy cho ngươi!
-Cái gì?!
Các đầu bếp vừa rồi còn lải nhải lẩm bẩm lập tức trợn trừng mắt lên, biểu cảm không thể tin nổi nhìn Trù Thần, Tần Thọ.
-Nhìn cái gì vậy? Không thấy sư phụ của ta dạy ta làm đồ ăn à? Khó trách các ngươi không vào được cửa lớp, hóa ra là khuyết tật bẩm sinh!
Tần Thọ vênh mặt, hơi ngửa đầu kêu lên.
Những đầu bếp nghe vậy đều ngay lập tức tức giận đến mức muốn phun lửa ra khỏi lỗ mũi, con thỏ chết tiệt này làm sao có thể may mắn như vậy?
Trong lòng mọi người đều không phục, nhưng ai cũng biết tính cách của Trù Thần, nói một câu không vừa lòng đã đánh, còn đánh đến không thương tiếc, cái này làm gì có ai có thể chịu được?
Thế là ai cũng nhao nhao ngậm miệng lại, trong lòng ước ao ghen tị, tay cũng không thể nhàn rỗi, phải nấu ăn nha.
-Con thỏ, nghệ thuật nấu ăn cũng là một trong tam thiên đại đạo. Luyện tập nấu ăn nếu chỉ dựa vào thiên phú là vô ích, cần phải chăm học khổ luyện, trải nghiệm từng cách nấu trong từng món ăn, mới là phương pháp hiểu đạo lý nhanh nhất. Có điều con người vừa làm đồ ăn vừa học đạo lý, dưới trạng thái phân tâm như thế rất khó tiến đến trạng thái ngộ đạo, vì thế nấu ăn cũng chỉ vì muốn nấu ăn, nhàn rỗi mới có thể học hỏi suy ngẫm, dần dần, không chỉ tốc độ hiểu biết chậm, mà trình độ hiểu biết cũng thấp, tất nhiên sẽ khó có thành tựu.
Trù Thần đưa Tần Thọ rời khỏi phòng bếp, vừa đi vừa nói.
Hạo Thiên Khuyển nhìn thấy hai người đi ra, nghĩ nghĩ một chút rồi vẫn đi theo sau.
Trù Thần cũng không ngại gì hắn, mặc kệ để cho hắn nghe.
Hạo Thiên Khuyển hừ hừ nói:
-Trù Thần, chẳng lẽ nấu ăn là một trong tam thiên đại đạo?
Trù Thần cười nói:
-Sách nói là tam thiên đại đạo cũng chỉ là con số ảo, thiên hạ có bao nhiêu đạo cũng không có ai biết. Nhưng Đạo Tổ đã từng nói, hợp với người chính là đại đạo. Nói cách khác, chỉ cần cảm thấy bản thân phù hợp con đường đó thì đó chính là đại đạo.
Hạo Thiên Khuyển yên lặng, mặc dù hắn đi theo Nhị Lang Thần, nhưng bản thân Dương Tiễn cũng là một bình dầu im lìm, số lần giảng đạo rất ít.
Hơn nữa Dương Tiễn không có nhiều bạn, mỗi ngày lại vùi mình ở Quán Giang Khẩu, tự mình tìm hiểu sự vận hành của thiên giới, càng không có thời gian nói với hắn.
Thế là Hạo Thiên Khuyển cũng đi theo đến Quán Giang Khẩu, không có ai giảng đạo cho nghe, tự mình lĩnh ngộ lại chậm, đối với những chuyện này thật sự không biết quá nhiều.
Tần Thọ thì là một tờ giấy trắng, người khác nói gì thì hắn nhớ như thế, còn về chuyện đúng sai, hắn cảm thấy chờ đến lúc biết nhiều sẽ tự nhiên biết so sánh, cũng không vội đánh giá.
Trù Thần thấy con thỏ biết điều hiếu học như vậy, nói cũng nhiều hơn, tiếp tục nói:
-Cho nên, nếu ngươi muốn học nấu ăn, trước tiên phải học cái Phân Thần Chi Pháp này đã!
Tần Thọ vừa nghe, trong lòng chấn động, nói thầm, không phải thần thông siêu say da tinh thần phân liệt của Trù Thần này đấy chứ? không biết có phải trên Thiên Đình có chứng là vô địch, giết người cũng không phạm pháp không...
Hạo Thiên Khuyển nhịn không được, miệng thối nói:
-Đó gọi là biến thái?
Giây lát sau, xẹt xẹt...
-Cứu mạng với! Giết chết chó rồi!
Bốp bốp bốp...
Bốp!
Một con chó bị bàn chân to lớn đá bay đi xa, bay xa hơn ngọn núi ở sau bếp, xuyên qua sông dài, cũng không biết là bị rơi xuống đâu rồi.
-Bây giờ yên tĩnh rồi, đồ nhi, khi nãy chúng ta đã nói đến đâu?
Trù Thần vừa mặc áo khác vào vừa hỏi.
Tần Thọ lập tức trả lời:
-Nói đến thuật Phân Thần.
Trù Thần gật gật đầu nói:
-Uhm, thuật Phân Thần không phải là mang bản thân mình biến thành hai người, chỉ là khiến cho tinh khí thần của bản thân có thể trong chốc lát có thể làm hai chuyện hoàn toàn khác nhau, liên thông với nhau, nhưng lại không ảnh hưởng đến thuật tu tâm mà thôi. Tu luyện đến bậc cao thâm, thì có thể đạt tới cảnh giới ăn cơm đi ngủ như thường, đồng thời còn có thể tu hành.
Tần Thọ gật gật đầu, cái này có chút giống với võ công tay trái đánh tay phải của Chu Bá Thông, nhưng mà rõ ràng là cao thâm hơn nhiều, cũng phức tạp hơn nhiều, bởi vì cái này cần phải đạt tới sinh hoạt hóa, thường thức hóa… Tần Thọ nghĩ, chỉ cần luyện tới mức độ cao thâm, không phải bị thần kinh thì cũng gần như vậy rồi, phép thuật này, hắn ta chắc chắn sẽ cố gắng luyện.
Lúc này đây Chu Bất Hoặc đã quay về, nhìn thấy hắn ta mặt cười tươi như hoa, hiển nhiên khách hàng đối với món Tam Giác Cung Nhiêm đó rất hài lòng.
Hắn ta cũng ngồi xuống, lắng nghe thuật tu tâm, gật đầu theo.
Tần Thọ thấy thế, liền hỏi:
-Nghe hiểu không?
Chu Bất Hoặc cảm thán nói:
-Tư chất ta bình thường, làm sao cũng không học được thuật Phân Thần của sư phụ, cho nên cũng không học tốt nghề bếp, haiz...
Tần Thọ nghe thấy vậy, trong lòng chấn động, thảo nào nhìn Chu Bất Hoặc rất bình thường, thì ra là không học được!
Trù Thần cũng không quan tâm bọn họ đang nói gì, kéo Tần Thọ lại, cũng không quan tâm hắn ta có nghe hay không nghe, trực tiếp giảng dạy thuật Phân Thần.
Đây cũng được coi như là một loại phương pháp, ngay cả thần thông cũng không tính nhưng dựa theo sự miêu tả của Trù Thần, thành tựu, lợi ích vượt xa những loại thần thông khác, đây là một loại thần thông không phải thần thông càng tu luyện thì lợi ích càng lớn.
Đồng thời, tu luyện thuật Phân Thần cần có sự kiên trì, lòng nhẫn nại cực cao, và phải có cả thiên phú nữa mới làm được.
Đây là nguyên nhân Trù Thần nhận đồ đệ rất ít, không thể lĩnh ngộ được thuật Phân Thần, thì sẽ không có cách nào học được tài nấu bếp của hắn!
Nghe thấy những lời nói này, Tần Thọ cứ có cảm giác tên nhóc này đang nói nhảm, Chu Bất Hoặc đâu có học được, cũng trở thành đồ đệ của hắn đó thôi? Chẳng lẽ là con riêng?
Tần Thọ nghi hoặc nhìn Trù Thần, Chu Bất Hoặc, kết quả là có nhìn như thế nào cũng không giống ruột thịt… chẳng lẽ là bị đội mũ xanh rồi? Lão Vương sát bên nhà? Tìm thời gian qua đó dò hỏi, không biết chừng sẽ tìm ra được cha ruột của Chu Bất Hoặc.
Những suy nghĩ này trong đầu lóe lên rồi qua, Tần Thọ vốn còn cho là mình sẽ không có hứng thú với loại thần pháp phân thần này.
Nhưng sau khi nghe Trù Thần giảng dạy cách tu luyện, lợi ích của nó, hắn theo bản năng liền dựa theo đó mà làm.
Từ từ rồi Tần Thọ phát hiện trong đầu bản thân dường như xuất hiện hai luồng suy nghĩ, một cái đang nghe giảng bài, một cái suy nghĩ đang quan sát sự thay đổi của đất trời, sau đó từ từ dâng cao lên, giống như đang muốn đi đến Cửu Thiên vậy.
Cảm giác này thật sự là kỳ diệu, giống như là lắm lúc không cần nghe nhưng lại hiểu đạo… nhưng mà trạng thái này chỉ duy trì được vài giây, vài giây sau hai suy nghĩ này giống như thanh nam châm, hút một cái đã liền lại với nhau, hợp hai thành một lại rồi.